Ngô Huệ nhìn bộ dáng sợ sệt của bà ta, mỉm cười quay sang nhìn Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần nếu như không tiện rời đi, tôi có thể điện cho con trai bà, có lẽ bây giờ hắn vẫn có thể bò dậy từ giường của người phụ nữ khác đến đây đón bà.”
Dương Thảo Nguyên tức đến sôi máu: “Cô đừng có ở đây mà bôi nhọ con trai tôi!”
“Nếu như lời tôi nói bà Trần không thích nghe, vậy bà nhanh đi cho, vừa hay chỗ này của tôi cũng không hoan nghênh bà!”
Nhưng người xung quanh dì Thúy và Dương Thảo Nguyên chỉ trỏ khiến mặt hai người bọn họ đỏ ửng.
Ngô Huệ không thèm để ý bọn họ định đóng cửa, nhưng lại cảm thấy buồn nôn vội vàng bịp miệng xông vào phòng.
Dì Thúy và Dương Thảo Nguyên vốn đang tức hừng hực nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nôn ọe của cô nhất thời sửng sốt, lập tức cười châm chọc.
“Thúy Ngọc này, con dâu của tôi sao vậy nhỉ?”
“Còn phải nói sao, vừa nhìn là biết có thai rồi!” Dì Thúy ung dung trả lời.
Dương Thảo Nguyên nhếch lông mày, cười như không cười nhìn vào trong phòng: “Có thai? Không phải chứ, con trai tôi còn chưa động vào cô ta nữa mà!”
“Hả? Vậy phải làm sao?” Dì thúy có vẻ hả hê cất cao giọng: “Thảo Nguyên, chị nói đùa à?”
“Nói chưa đụng là chưa đụng, tôi làm mẹ chẳng lẽ còn mang chuyện này ra đùa được sao?” Dương Thảo Nguyên vừa cười giễu cợt vừa nhìn vào phòng vệ sinh.
“Haizz, cậu Huy chưa động đến cô ta mà cô ta lại có thai, không biết là con hoang của ai đây!”
Dương Thảo Nguyên cười hả hê: “Thúy Ngọc, không thể nói như vậy, đợi đứa bé sinh ra rồi xét nghiệm giám định ADN, nói chung vẫn hi vọng có thể tìm được bố đứa bé là ai, nhưng chỉ là không biết là liệu đứa bé có bị thiểu năng hay không thôi!”
Dì Thúy che miệng cười không ngừng: “Đứa bé chắc giống thằng bác, nhưng mà siêu âm thì không thể biết đứa bé có bị thiểu năng không.”
Ngô Huệ ghé vào bồn rửa mặt, hai tay bán chặt vào mép, vì bị nôn nên hai mắt cô đỏ ngầu, nghe thấy hai người đàn bà ở bên ngoài tôi một câu bà một câu, Ngô Huệ ngoảnh đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài.
Dương Thảo Nguyên vốn đang nói rất hăng say, nhưng đột nhiên bị Ngô Huệ lườm, liền quên mất phải nói gì.
Bà ta mấp máy miệng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô mặt dày giống y như mẹ cô...”
“Đúng, bà Trần nói gì cũng đúng.”
Vẻ mặt Ngô Huệ bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt xa cách: “Tôi là một người phụ nữ khỏe mạnh kết hôn với con bà được một năm rồi, nhưng tôi lại mang thai con của người khác, chuyện này mà truyền ra ngoài, bà Trần nghĩ xem ai mới là người mất mặt đây?”
“Cô có ý gì?” Dương Thảo Nguyên tức giận nhìn Ngô Huệ.
Ngô Huệ đứng cạnh cửa nhìn bà ta: “Không có gì, chỉ là lời bà Trần vừa nói khiến tôi muốn khuyên bà Trần một điều, nếu có thời gian rảnh thì đưa con trai bà về xem kĩ lại xem, nhỡ sau này cưới thêm vợ, lúc sinh lại phải mất công đi xét nghiệm ADN, không lại sợ bị mọc sừng.”
Nói xong Ngô Huệ đóng “rầm” cửa lại.
Bên ngoài dì Thúy vẫn cố bước lên trước mắng Ngô Huệ, nhưng cửa bị đóng lại còn suýt bị đập vào mũi, bà ta tức run người: “Thảo Nguyên, chị nhìn xem, nhìn nó xem, sao trên đời này lại có loại đàn bà mặt dày như vậy chứ!”
Dương Thảo Nguyên cũng vô cùng tức giận: “Giống y như con mẹ của nó, đều là loại mặt dày vô liêm sỉ!”
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa lại mở ra.
Liền nhìn thấy Ngô Huệ bưng một chậu nước hắt ra ngoài cửa, trộn lẫn vào máu gà dính trên sàn bắn lên chân của dì Thúy và Dương Thảo Nguyên.
“A, nhanh, nhanh lên Thúy Ngọc mau đẩy xe cho tôi!”
Dì Thúy nhảy dựng lên, nhưng vẫn bị máu gà bắn vào giày.
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn bọn họ chạy trối chết mới đóng cửa lại, vứt chậu rửa mặt xuống, khuôn mặt trắng bệch tựa vào cửa.
Đợi hết choáng váng Ngô Huệ mới đứng dậy bước tới ngồi vào sô pha.
Cô chịu đau quen rồi, chỉ là quá trình chịu đựng sẽ rất khó khăn.
Ngô Huệ nhắm mắt lại dựa vào sô pha, đột nhiên điện thoại đổ chuông, nhưng cô lại không còn sức để nghe điện thoại nữa.
Đến tận lúc điện thoại kêu lên lần thứ ba cô mới bắt máy: “Alo!”
...
Sau khi nghe điện thoại Ngô Huệ lập tức bắt xe đến Trần Thị, vừa bước vào sảnh liền cảm thấy có ánh mắt đối địch đang nhìn mình.
Cô đi vài bước liền đứng lại, lúc cô chuẩn bị quay đầu lại thì thấp thoáng nghe thấy có người chụm đầu rỉ tai thì thầm với nhau, nhưng lúc quay đầu lại thì lại tản ra giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trên mặt vẫn còn sự khinh thường và châm biếm.
Ngô Huệ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đi vào thang máy đến phòng làm việc của giám đốc bộ phận nhân sự.
Sau một lúc Ngô Huệ bước ra khỏi phòng làm việc, trong tay cầm tờ giấy đuổi việc.
“Tập đoàn Trần Thị chúng tôi không thể giữ lại một người để lộ thiết kế ra ngoài, sau này những công ty nhỏ hơn tập đoàn Trần Thị cũng sẽ không nhận cô vào làm đâu.”
Bên tai vẫn vang lên lý do đường hoàng của giám đống nhân sự.
Ngô Huệ cười lạnh, lúc đi qua thùng rác liền vứt tờ giấy sa thải vào.
Cô trở lại bàn làm việc thu dọn đồ đạc, nhận được sự chú ý chưa bao giờ có, lúc cô bước ra khỏi phòng làm việc, những đồng nghiệp đã cùng làm chung đều cúi đầu hoặc lướt qua.
Ngô Huệ không hề buồn hay tức giận, cô có thể hiểu được sự lo ngại của bọn họ, miệng đời rất đáng sợ, hôm nay cô là kẻ phản bội của Trần Thị, bây giờ ai mà nói chuyện với cô một câu có khi ngày mai lại bị đuổi việc cùng nhau.
Đợi cô bê thùng đồ ra khỏi thang máy liền nhìn thấy rất nhiều phóng viên đang đứng ở đại sảnh công ty.
Bước chân Ngô Huệ khựng lại, cô nhìn thấy Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân đang bị phóng viên bao vây.
Những phóng viên người nào người đấy tranh nhau cầm micrô chen lên phía trước: “Anh Trần, anh cảm thấy thế nào khi vợ anh, chị Ngô Huệ ngoại tình lúc hai người vẫn còn là vợ chồng.”
“Anh Trần, anh và cô Dương là dù út của anh cung xuất hiện ở đây có phải là hai người đã biết hai người vợ anh và chồng cô Dương đây, cũng tức là dượng út của anh ngoại tình rồi đúng không?”
Dưới ống kính camera, Dương Thanh Ngân nhìn những chiếc micrô, lập tức tránh ra phía sau của Trần Gia Huy: “Các người đừng hỏi nữa!”
Ngô Huệ nhìn bộ dáng tủi thân của cô ta, trong ánh mắt che giấu sự châm biếm, thật là không nhìn ra sơ hở mà.
Cô vừa được thông báo bị sa thải, đến công ty dọn đồ liền gặp nhiều phóng viên như vậy, xem ra trước lúc cô rời khỏi vẫn phải làm hòn đá kê chân cho bọn họ, tác thành cho bọn họ.
“Anh Trần, xin hỏi trước khi có lời đồn, vợ anh đã để lộ kế hoạch dự án Hồng Mai thành phố Hoa của Trần Thị cho Kha Thị, liệu có phải là cô Trần lén lút hợp tác với Kha Thị không?”
Phóng viên đùn đẩy nhau chỉ muốn đưa micrô đến trước mặt Trần Gia Huy.
Cằm Trần Gia Huy bạnh ra, môi mím chặt, bị phóng viên vây kín ở đây không thể trả lời nổi.
“Nghe nói Kha Thị sắp xây dựng tòa nhà điện ảnh và truyền hình, dự án có phải là lấy từ tay cô Trần, về việc này tổng giám đốc Trần có nhận định gì không, anh cũng biết chuyện này hay đây chỉ là một mình cô Trần làm?”
“Có lẽ mọi người đã hiểu lầm.” Dương Thanh Ngân đột nhiên đứng ra, chặn trước mặt Trần Gia Huy, nói vào micrô: “Ngô Huệ lần đầu tiên quen cậu cậu Kha là ở bữa tiệc trên du thuyền...”
Đang nói cô ta bỗng im lặng, ánh mắt căng thẳng, vẻ mặt cũng trở lên trắng bệch, hình như phát hiện mình đã nói những lời không lên nói, vội nói: “Lúc bọn họ quen nhau chúng tôi đều ở đó.”
Phóng viên đưa mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh nhận ra hàm ý trong lời nói của Dương Thanh Ngân.
Ngay sau đó các phóng viên thi nhau hỏi: “Cô Dương, ý của cô có phải là cô Trần lén lút gặp cậu chủ Kha sau lưng mọi người, sau đó thỏa thuận thành công, vì vậy việc để lộ dự án là thật?”
“Cô Dương, có người đăng lên mạng là Bùi Quốc Huy chồng cô và cô Trần có quan hệ với nhau, cô có biết chuyện này không? Nếu như không biết, vậy bây giờ cô biết rồi thì cô định xử lý như thế nào?”
“Cô Dương, thời gian này cô rất ít tổ chức diễn tấu dương cầm, vẫn luôn ở thành phố Xuân Sơn, có phải là sợ hôn nhân bị phá vỡ, vì vậy mới luôn ở bên cạnh giữ chồng không?”
“Cô Dương...”
Những câu hỏi được đặt ra dồn dập, sắc mặt Dương Thanh Ngân lộ ra chút căng thẳng: “Tôi không có ý đó, mọi người hiểu lầm rồi!”
“Cô Dương, hiện giờ cô Trần đã ly hôn với anh Trần rồi, liệu có phải muốn chen vào cuộc hôn nhân của cô không?”
“Không phải...” Dương Thanh Ngân nhất quyết phủ nhận, ánh mắt hiện lên sự u buồn, đôi mắt ngấn lệ, giống như người con gái yếu đuối đang một mình đối mặt với những câu hỏi đến dồn dập, cô ta lùi lại: “Các người đừng hỏi nữa tôi không biết gì cả.”
Nhìn thấy phóng viên bám lấy không tha, Dương Thanh Ngân lại lên tiếng: “Người đăng bức ảnh kia lên có lẽ có ý đồ, Bùi Quốc Huy vẫn luôn rất chăm sóc cho Ngô Huệ, lần trước Ngô Huệ đi giày cao gót bị mệt, Bùi Quốc Huy còn tặng giày bệt số lượng có hạn của tôi cho Ngô Huệ đi, quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ như mọi người nghĩ.”
Phóng viên lập tức rộ lên, máy ảnh càng chụp liên tiếp.
“Vậy có nghĩa là, tổng giám đốc Bùi và cô Trần gian díu với nhau?” Một phóng viên bên trong đám phóng viên hỏi sắc bén.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân trở nên rất khó coi, lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy!” Nước mắt cô ta chảy xuống.
Có phóng viên giơ cao micrô: “Cô Dương, có phải vì lo lắng cho quan hệ liên hôn giữa hai nhà nên cô mới luôn chịu thiệt, mắt nhắm mắt mở để tổng giám đốc Bùi ngoại tình?”
“Tôi...” Khóe mắt Dương Thanh Ngân đỏ lên, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ nhìn máy quay không biết trả lời thế nào.
Trong đó có phóng viên muốn hỏi đến cùng, cánh tay dài chìa micrô đến, hắn nhìn Trần Gia Huy qua cánh tay, ngũ quan xuất chúng đôi mắt lạnh lùng.
Trần Gia Huy nhìn phóng viên đang dần dần ép sát, mắt nheo lại: “Cậu ở tòa báo nào?”
“Huy...” Dương Thanh Ngân cảm thấy cơ thể người đàn ông căng cứng, cô ta thậm chí còn thấy sự tức giận che giấu trong ánh mắt, giống như ngay lập tức có thể lật tung bàn bóp chết người trước mặt.
“Huy có gì từ từ nói, làm phóng viên cũng vất vả, mọi người đều có nỗi khổ riêng.”
Mặc dù giọng Dương Thanh Ngân rất nhẹ, nhưng qua micrô lại rõ mồn một.