"Bác, bác thật sự không sao chứ ạ?" Ngô Huệ lo lắng nhìn sự bất thường của Bùi Vinh Đức.
Bùi Vinh Đức lắc đầu: "Không sao, chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông một vài chuyện, cháu gọt hoa quả xong thì cũng ra ngoài nhé."
Nhìn Bùi Vinh Đức rời đi rồi, Ngô Huệ mới quay người, thấy hộp đường vẫn còn ở bên trên kệ bếp.
"Đăng Khôi, còn đưa chị Huệ ra ngoài đi dạo, làm quen môi trường xung quanh nhà ta đi."
Ngô Huệ bưng đĩa hoa quả đi ra, Bùi Phong Thuận dặn dò cậu con trai ngồi bên cạnh.
Ngô Huệ hiểu ý Bùi Phong Thuận là muốn cô lánh đi một lúc để người nhà họ Bùi trao đổi vài công chuyện.
Bùi Quốc Huy từ ghế sô pha đứng lên, đi tới bên cạnh Ngô Huệ, mỉm cười nói: "Hay là anh đi cùng em?"
"Thằng ba, con ở lại." Bùi Phong Thuận cười cợt nhìn Bùi Quốc Huy: "Không lẽ sợ Huệ không biết đi sao?"
Ngô Huệ mỉm cười: "Không phải còn có Đăng Khôi sao anh?"
Bùi Quốc Huy lúc này mới chịu đồng ý, nói vài câu với Bùi Đăng Khôi, rồi mới để Ngô Huệ cùng Bùi Đăng Khôi ra ngoài.
...
Sảnh lớn trong quân khu này, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, nói lớn thì cũng xem như vậy, chỉ là ở đây dường như người ở đây ai cũng biết nhau.
Cho nên, còn nhà nào dẫn bạn gái về nhà, khắp sân quân khu cũng sẽ biết hết.
Ngô Huệ và Bùi Đăng Khôi đi trên một con đường nhỏ, dọc đường đi bị không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò, chú ý. Ngô Huệ lúc đầu còn lễ phép đáp lại bằng nụ cười, nhưng vì bị nhìn quá nhiều lần khiến cô dần dần cảm thấy không tự nhiên.
Đến khi không chịu được nữa, Ngô Huệ đành dứt khoát kéo Bùi Đăng Khôi vào một con đường ít người qua lại.
"Đây không phải Đăng Khôi sao? Ăn tối chưa cháu?" Vài bà cô đang ngồi dưới bóng cây hóng mát khẽ hỏi.
Một bà cô lanh mắt, đột nhiên nhìn Ngô Huệ đứng bên cạnh: "Đăng Khôi, người này ở bên thông gia nhà cháu sao? Trước nay chưa từng gặp?"
Bùi Đăng Khôi cười hì hì, dắt tay Ngô Huệ: "Đây là chị dâu ba của cháu, hôm nay chị ấy và anh ba về ra mắt bố mẹ cháu."
Cậu ba nhà họ Bùi, trong sân quân khu này cũng là một người có tiếng, vậy cô ba, đương nhiên chính là vợ của cậu ba.
Ngay lập tức, ánh mắt mấy bà cô nhìn Ngô Huệ.
Vợ của lão tam nhà họ Bùi là con gái của Lưu Tham Mưu trong khu dân cư của họ, chuyện này ai ai trong khu phố cũng biết. Vậy mà không ngờ tiệc vui chóng tàn, mới chưa được bao lâu mà đã thay đổi, hơn nữa còn dẫn cô gái khác về. Nghe nói cách đây không lâu, Lưu Tham Mưu còn bị tức đến mức phải nhập viện.
Lão tam nhà họ Bùi đúng thật có bản lĩnh, nhanh như vậy mà đã dẫn con dâu mới về rồi.
"Tôi vừa mới thấy con gái Lưu Tham Mưu về!" Một bà cô khẽ xì xào bàn tán với người bên cạnh.
Bởi vì cách đó rất gần, Ngô Huệ vẫn loáng thoáng nghe được mấy chữ "con gái Lưu Tham Mưu". Hơn nữa cảm nhận được ánh mắt của mấy bà cô kia nhìn mình càng lúc càng sốt sắng, Ngô Huệ liền kéo Bùi Đăng Khôi:" Đăng Khôi, chị muốn qua bên kia."
Bùi Đăng Khôi gật đầu, chào mấy bà thím, rồi dẫn Ngô Huệ qua chỗ khác.
"Thật ra bọn họ không có ác ý gì đâu, họ đều là những người rất nhiệt tình." Bùi Đăng Khôi đi được nửa đường mới chợt nhớ đến, quay đầu nói với Ngô Huệ.
Ngô Huệ mỉm cười, sờ đầu cậu một cái."A!" Bùi Đăng Khôi đột nhiên kêu lên kinh ngạc, vội vàng dừng bước.
Ngô Huệ cũng ngạc nhiên dừng lại, hỏi:"Sao vậy?"
Bùi Đăng Khôi vội vàng kéo tay Ngô Huệ quay trở về, vẻ mặt có chút không tự nhiên, miệng lẩm bẩm: "Sao lại không cẩn thận tới mức này..."
Ngô Huệ bất giác nhìn về ngôi biệt thự nhỏ vây hàng rào hai bên, bốn phía đều lắp đầy đèn đuốc.
Hai người vừa quay người, đầu và cửa vách hàng rào liền cót két mở ra như cảm nhận được sựchăm chú của cô, cậu cũng ngẩng đầu lên.
...
Trần Gia Huy ăn cơm xong, trong người cảm thấy có chút ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp Ngô Huệ.
Cô ăn mặc đoan trang, bên cạnh còn có một cậu con trai, nếu như anh ta đoán không nhầm, chắc là cháu ngoại bé nhất của nhà họ Bùi. Ánh mắt anh ta nhìn về đôi bàn tay đang đan vào nhau của Ngô Huệ và Bùi Đăng Khôi, xem ra cô và người nhà họ Bùi chung sống với nhau rất hoà thuận.
"Chị dâu, chị em mình về thôi, nếu đi quá lâu, anh ba sẽ lo lắng đấy." Bùi Đăng Khôi lớn tiếng nói.
Trần Gia Huy đang hồi tưởng lại cảnh Ngô Huệ cùng anh ta về ra mắt bố mẹ, cụ thể như thế nào anh ta đã không còn nhớ rõ, cũng không nhớ rõ lần đầu tiên đó cô mặc quần áo thế nào, có đoan trang như tối nay không, sau đó thì nghe thấy giọng nói của Bùi Đăng Khôi.
Trần Gia Huy nhìn Bùi Đăng Khôi, phía sau đang giữ thật chặt Ngô Huệ, như sợ anh ta sẽ qua cướp người vậy.
Chị dâu ba?
Trần Gia Huy muốn cười nhưng chợt lại cảm thấy vô cùng trào phúng, người con gái trước mắt rõ ràng là vợ của anh ta.
Từ lúc nào lại thành chị dâu của kẻ khác?
Trần Gia Huy siết chặt bàn tay, lăm lăm quả đấm, sâu trong ánh mắt ẩn chứa sự u ám, nhìn trực diện vào Ngô Huệ: "Trùng hợp thật."
"Trùng hợp." Ngô Huệ hờ hững gật đầu, cúi đầu nói với Bùi Đăng Khôi: "Chúng ta về thôi."
Bùi Đăng Khôi vội vàng gật đầu, trong đầu thật ra đang ân hận muốn chết, sao lại đưa chị dâu tương lại đi tới tận cửa lớn nhà họ Dương.
"Gia Huy, sao lại đứng ngoài đây, ai ở đó vậy?" Dì Thúy đã đẩy Dương Thảo Nguyên ra ngoài cửa lớn.
Khi Dương Thảo Nguyên nhìn thấy Ngô Huệ, sắc mặt liền đột nhiên thay đổi, lớn giọng quát: "Cô đến tận cửa nhà chúng tôi làm gì?"
"Mẹ, ngoài trời lạnh lắm, mẹ vào nhà trước đi." Trần Gia Huy nói rồi đẩy xe lăn của Dương Thảo Nguyên.
Nhưng Dương Thảo Nguyên sống chết cũng vẫn ghìm chặt chiếc xe lăn, trợn mắt nhìn Ngô Huệ: "Thật đúng là kẻ không biết xấu hổ, ly hôn rồi còn theo đến đây, nói lời ngon ngọt với thằng Huy nhà ta, không biết còn muốn lôi kéo thằng Huy như nào nữa."
"Mẹ!" Trần Gia Huy giọng nặng trĩu, khẽ ngăn cản Dương Thảo Nguyên: "Đừng nói nữa."
Dương Thảo Nguyên ngạc nhiên nhìn Trần Gia Huy: "Gia Huy, sao giờ con lại nói giúp cho cô ta? Lúc đầu khi cô nói chia tay, không phải đã nói cho cô một căn nhà thì cô sẽ cút đi sao? Nói chuyện với loại phụ nữ này đã quá khiêm nhường rồi, cô ta chỉ làm mất hết phúc khí của gia đình ta thôi, con mà còn thế này sẽ bị cô ta dây dưa tới chết."
Dì Thúy thêm dầu vào lửa: " Đúng đấy Gia Huy, đối phó với loại phụ nữ tham lam không đáy này, cháu chưa có kinh nghiệm nên mới bị mắc lừa thôi. Đừng nhìn cô ta ngoài mặt thuần khiết, mà nghĩ cô ta tốt, thật ra nội tâm không như vẻ ngoài, loại người thích đi cướp chồng người khác, bị coi thường là rất đáng!"
"Dì Thúy, bổn phận của cô là phụ trách việc sinh hoạt thường ngày của mẹ tôi, còn chuyện nhà của chúng tôi không cần cô phải khua môi múa mép."
Trần Gia Huy lạnh lùng nhìn dì Thúy, lời anh ta vừa nói khiến mặt bà ta như mất máu.
"Con có biết bản thân vừa nói gì không? Dì Thúy từ nhỉ đến lớn đều lớn lên cùng mẹ, nói thế nào cũng là bề trên của con, sao con có thể vì một đứa con gái mà bất kính với bà ấy được?" Dương Thảo Nguyên mặt đầy thất vọng, không giấu được cảm giác đau đớn.
Ngay sau đó bà ta nhìn Ngô Huệ đang đi cách đó vài mét, vẻ mặt toát lên sự căm thù sâu sắc, gào lên trách cứ: "Cô đứng lại đó cho tôi! Cô nhất định phải phá hoại gia đình tôi mới hài lòng sao? Lẽ nào nhất định phải xích mích với đứa con trai một tay tôi nuôi nấng cô mới chịu bỏ qua?"
Bước chân Ngô Huệ hơi chậm lại, nhưng không lập tức quay người.
Bùi Đăng Khôi lo lắng nhìn đôi mắt cô, lưỡng lự nói: " Chị dâu tôi không có dây dưa gì với con trai của bà, chị ấy hôm nay đến là để chào hỏi bố mẹ, các bác các chú của tôi. Là do tôi không cẩn thận đưa chị ấy đến đây, có trách thì trách tôi đây này."
Dương Thảo Nguyên sớm đã nhận ra Bùi Đăng Khôi, nghe cậu nói như vậy liền giễu cợt cười lớn.
Bùi Đăng Khôi cau mày: "Bà cười cái gì?"
"Đăng Khôi à, cậu còn nhỏ sao hiểu được mấy chiêu trò của loại phụ nữ này, cô ta chỉ vì muốn lợi dụng mới tiếp cận gia đình cậu." Dương Thảo Nguyên lớn tiếng, liếc con mắt khinh thường nhìn Ngô Huệ:"Đợi cậu lớn rồi, cậu sẽ biết loại phụ nữ này hèn hạ thế nào."
Trần Gia Huy mặt đầy căng thẳng, nói với Dì Thúy: "Đẩy mẹ tôi vào trong."
"Mẹ không nói gì sai cả!" Dương Thảo Nguyên cố nói thật to như để mọi người xung quanh nghe thấy: "Cô ta làm sao cấu kết với ai chúng ta không biết, nhưng dã tâm xấu xa của cô ta thì ta đây biết rõ mồm một!"
Bùi Đăng Khôi tuy vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nghe hiểu được những lời độc ác của bà ta, nói rồi cậu bất giác gào lên phản kháng: "Bà đừng vì anh tôi không thích em gái bà mà làm nhục anh tôi trước mặt mọi người, ông ngoại tôi nói rồi, làm người phải sống phúc hậu."
"Mày nói cái gì?" Dương Thảo Nguyên thở hổn hển tức giận:" Cái gì mà anh ba của mày không đếm xỉa đến em gái tao, rõ ràng là..."
Nhưng Bùi Đăng Khôi đã kịp nhìn về phía bà ta rồi làm bộ mặt cười nhạo: "Anh ba tôi không thích em gái bà."
Dì Thúy vội vàng giúp Dương Thảo Nguyên hạ hoả: "Thảo Nguyên, những người này chẳng tốt đẹp gì, cứ để cho chúng đợi đi, rồi bọn chúng sẽ biết hối hận thôi!"
Dương Thảo Nguyên tức giận, liếc nhìn Bùi Đăng Khôi:"Anh trai mày thích đi cướp giày rách của con trai tao, vậy thì cứ nhận lấy đi!"
"Đủ rồi!" Trần Gia Huy đột nhiên lên tiếng:"Mẹ, con và cô ấy ly dị rồi!"
"Ly dị thì đã làm sao? Cô ta hiện giờ không phải đang tìm đến tận cửa nhà chúng ta sao?" Dương Thảo Nguyên càng lúc càng nổi giận.
Ngô Huệ chưa quên hôm nay là ngày cô đến ra mắt nhà họ Bùi, nếu như cãi cọ với Dương Thảo Nguyên ngày giữa đường thế này, người ta đồn đại rồi sẽ chẳng có lợi cho ai, xung quanh bốn phía đã có người thò đầu ra, cô buông nắm đấm đang thắt chặt trong tay, vỗ nhẹ vai của Bùi Đăng Khôi.
"Có những lời đồn chỉ để ngăn cản sự thật, có những việc, không cần thiết phải phí lời giải thích."
Bùi Đăng Khôi quay đầu nhìn Ngô Huệ: "Em tin chị, chị dâu."
Ngô Huệ lòng bỗng thấy ấm áp, kéo bàn tay của Bùi Đăng Khôi: "Vậy thì chúng ta đi thôi."
"Gia Huy, xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nói điềm đạm cất lên theo tiếng cửa "cót két".
Ánh mắt Ngô Huệ lướt quả bả vai của Trần Gia Huy. Cô nhìn thấy Dương Thanh Ngân đang đứng trước sân, ánh trăng rải trên người cô ta, cảnh trước mặt đẹp như tranh vẽ, chỉ là người đàn bà đẹp như tiên nữ trước mắt lại không hề hiền lành, thuần khiết như vậy.
Dương Thanh Ngân cũng nhìn thấy Ngô Huệ, sâu trong ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó liền hiểu ra chuyện gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt khung cửa.
Ngô Huệ và Bùi Đăng Khôi đứng cạnh nhau, một điểm này cũng đủ để nói rõ mọi chuyện.
Ánh mắt của Dương Thanh Ngân lại nhìn về ngón áp út của Ngô Huệ, trong lòng chợt thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười hoà nhã. Cô ta đi về phía trước, đứng bên cạnh Trần Gia Huy, đột nhiên khiến người ta có cảm giác hài hoà giống một đôi trai tài gái sắc.
"Huệ, sao cô lại đến đây?" Dương Thanh Ngân nở nụ cười thân thiện nhưng xảo trá, như cố quên rằng Ngô Huệ đang là bạn gái người chồng cũ của cô ta.
Bùi Đăng Khôi nhìn Ngô Huệ, rồi lại nhìn Dương Thanh Ngân một chút, con ngươi quay một vòng nhanh như chớp.
Ánh mắt Dương Thanh Ngân điềm nhiên nhìn Ngô Huệ: " Huệ, nghe nói hôm nay mới đến làm khách nhà họ Bùi, bác trai bác gái đều là người rất tốt, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ thích cô đấy."
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn bộ dạng giả dối của Dương Thanh Ngân, cắn chặt môi nói:"Hiếm thấy cô vẫn nhớ tới người nhà họ Bùi."