Cô thở ra một hơi, đi đến bên ngoài cửa của Bùi Quốc Huy gõ cửa.
Kết quả, chỉ nghe thấy một tiếng thủy tinh rơi xuống đất từ bên trong truyền ra.
Ngô Huệ thầm lo lắng, cũng không suy nghĩ tới cái khác, vội vàng đẩy cửa đi vào: “Bùi…”
Lập tức, một mùi rượu trắng nồng nặc xông vào mũi cô.
Ngô Huệ che mũi tới gần, liền thấy trên mặt đất vứt một bình rượu trắng, còn có Bùi Quốc Huy nhíu chặt mày.
Bùi Quốc Huy nhìn thấy cô, sau khi kinh ngạc có chút xấu hổ hiện lên đáy mắt.
“Sao em lại tới đây, xảy ra chuyện gì ư?”
Anh lẳng lặng để khăn bông lên tủ đầu giường.
Ánh mắt Ngô Huệ rơi lên chiếc khăn bông ướt kia: “Anh đang dùng rượu trắng lau người để giảm nhiệt ư?”
“Người sốt không được thoải mái, không ngờ lại làm đổ bình rượu.”
Bùi Quốc Huy nói như không có gì, nhưng Ngô Huệ lại nhạy cảm bắt được biểu cảm ngượng ngùng thoáng hiện trong đáy mắt anh.
Ngô Huệ thấy một nửa áo ngủ của anh mặc trên người, tựa ở đầu giường, trên vai ướt nhanh nhách, chắc là, đang muốn chà lưng, kết quả với không tới, không ngờ không cẩn thận làm đổ bình rượu trắng đặt trên tủ đầu giường.
Cô dựng bình rượu lên, đi đến góc hành lang lấy cây lau nhà, trước tiên lau sạch thảm, sau đó cầm khăn bông trên tủ đầu giường đi vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ, mở vòi nước giặt sạch khăn mặt.
Hệ thống phòng trộm của biệt thự vô cùng chu đáo, cửa sổ không mở ra được, chỉ đành mở cửa thông khí trong phòng ngủ.
Bùi Quốc Huy ngồi trên giường, im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Ngô Huệ, khẽ nhếch khóe miệng.
...
Ngô Huệ xuống tầng, sau khi quay lại trong tay có thêm bình rượu trắng.
Tay phải cô cầm chậu, đặt khăn bông xuống, sau đó rót nửa chai rượu trắng vào.
Bùi Quốc Huy quét mắt nhìn Ngô Huệ bưng chậu đến trước mặt, có chút kinh ngạc và ngượng ngùng.
Ngô Huệ lúc này cũng không bận tâm được nhiều hơn: “Anh chưa hạ sốt, tôi giúp anh sát cồn.”
Bùi Quốc Huy dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Phải cởi áo ngủ à?”
Ngô Huệ không khỏi nhớ lại bộ dạng trần trụi của anh lúc trước nhìn thấy, khuôn mặt nóng lên, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”
...
Ngọn đèn trong phòng kiều diễm.
Hai tay Ngô Huệ vắt khô khăn bông, cẩn thận lau người Bùi Quốc Huy.
Cách lớp khăn bông, cô có thể cảm nhận được rõ ràng khuôn ngực săn chắc và nhịp tim vững vàng của anh.
Tay cô chậm rãi dời xuống, đến chỗ bụng của anh thì ngừng lại.
“Còn lại thì anh tự làm đi.”
Ngô Huệ tuy chưa nếm mùi đời, nhưng dù sao cũng biết cơ thể đàn ông có vài bộ phận rất nhạy cảm, tùy ý đụng chạm vào có khi sẽ xảy ra chút chuyện khiến hai bên đều lúng túng, cô tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Bùi Quốc Huy ngẩng đầu nhìn gò má nghiêm trang và ửng hồng của cô, mắt lóe lên, nhận lấy khăn bông.
Bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, tóc trên trán Ngô Huệ có dính mấy hạt mồ hôi, rơi xuống dọc theo đường nét khuôn mặt.
Bùi Quốc Huy rất nhanh liền trả lại khăn bông về tay cô.
Anh tự động xoay người, phô bày lưng ra.
Ngô Huệ lại nhúng khăn bông vào chậu, lúc này mới lại lau người giúp anh.
Lau xong lưng, còn có nửa người dưới.
Ngô Huệ không khỏi cứng đờ tại chỗ.
Bùi Quốc Huy chủ động lấy khăn bông: “Hay để tôi tự làm cho.”
Ngô Huệ hết sức vui lòng: “Vậy tôi đi rửa bát.” Nói rồi, cô nhanh chóng dọn dẹp bát đũa rồi đi.
Mãi đến khi hành lang truyền đến tiếng bước chân, Bùi Quốc Huy mới chống hai tay xuống giường, ngồi dậy.
Anh nhìn chằm chằm cửa phòng mở rộng hồi lâu, sau đó ánh mắt rơi vào chỗ nhô lên nào đó dưới chăn lụa, sắc mặt vẫn như thường cầm cốc thủy tinh lên uống nước lạnh, yết hầu cuộn vài cái, ánh mắt lại ngày càng sâu hơn.
...
Lúc Ngô Huệ lên tầng lần nữa, Bùi Quốc Huy đã nằm xuống lại rồi.
Khăn mặt vắt qua quýt trên chậu rửa mặt.
Cô bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, trước khi đi cẩn thận khép cửa phòng lại cho anh.
Đợi tất cả dọn dẹp thỏa đáng, Ngô Huệ mới đột nhiên nghĩ tới mình chưa hỏi xem chỗ nào trong biệt thự có chăn.
Nhưng, Bùi Quốc Huy đã ngủ rồi...
Ngô Huệ đi tới lui ở trên hành lang mấy lần, cuối cùng quyết định qua đêm ở phòng khách.
So với ngủ ở phòng cho khách, chi bằng nằm trên ghế sofa, ít nhất trên ghế sofa còn có áo khoác của Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ tăng nhiệt độ trong nhà lên, đắp áo khoác của Bùi Quốc Huy mơ màng đang đi vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu Ngô Huệ không khỏi thầm mừng: May mà Bùi Quốc Huy để áo khoác ở dưới tầng...
Ngô Huệ mơ một giấc mơ kỳ quái...
Trong mơ cô trở lại ngày kết hôn cùng Trần Gia Huy, Trần Gia Huy nắm tay cô đi vào giáo đường, cha xứ hỏi cô có đồng ý làm vợ của Trần Gia Huy, cô nói đồng ý, Trần Gia Huy cũng vậy, sau đó họ trao đổi nhẫn cưới, cha xứ nói: “Bây giờ hai vợ chồng có thể hôn nhau rồi.”
Khăn ren trong suốt trên đầu cô được vén ra, cô ngẩng đầu... Nhưng, đứng trước mặt cô lại là Bùi Quốc Huy, anh mặc áo bành tô màu trắng, cười dịu dàng với cô, sau đó cúi người định hôn cô.
Ngô Huệ bỗng nhiên mở mắt ra, sắc mặt có chút ngẩn ngơ, ngoài cửa sổ sắc trời đã hơi tỏ.
Cô theo bản năng giơ tay lên định lau khóe mắt, lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Trên người cô không đắp áo khoác, trên cổ có xúc cảm ấm áp truyền đến.
Ngô Huệ ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại, Bùi Quốc Huy nhắm mắt, tiếng hít thở đều đều hiu hiu bên tai cô, thu bớt vẻ cường thế cao quý ban ngày, tóc đen có chút xộc xệch tán sang hai bên thái dương, sắc mặt yên tâm mà bình thản.
Đầu cô đang tựa trên khuỷu tay của Bùi Quốc Huy, trong tầm mắt là một mảng da thịt màu đồng cổ, còn anh... Chỗ ngực có một viên đậu đỏ nhỏ, lại còn ở bên miệng cô, khoảng cách gần quá nên cô có thể nhìn rõ đường nét nơi đó, xung quanh còn trải đầy nếp uốn nho nhỏ, chỉ cần cô hơi động đậy là sẽ tiếp xúc thân mật với đậu đỏ nhỏ của anh.
Ngô Huệ phát hiện mình đang ở bên trong phòng ngủ của Bùi Quốc Huy, dưới thân là chiếc giường lớn mềm mại của anh.
Hôm qua cô rõ ràng là nằm trên ghế sofa, sao lại chạy đến nơi này rồi?
Ngô Huệ nhìn chằm chằm chấm đỏ nhỏ, bản năng rụt về sau một cái, hận không thể lập tức thoát khỏi chiếc giường lớn này.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện tay mình đang ôm trên chiếc eo gầy gò của Bùi Quốc Huy, hai chân kẹp lấy chân anh, có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ nóng rực trên đùi anh, khi cô thu chân lại muốn rút ra, một sự bất trắc, dường như đã chạm vào thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng, cách lớp áo ngủ bằng bông gắt gao đè lên chỗ bắp đùi cô.
Đợi sau khi phản ứng lại, Ngô Huệ đỏ bừng mặt, không dám động đậy lung tung nữa.
Cơ thể Bùi Quốc Huy giống như một lò lửa, nóng không thể tả, tỏa ra mùi vị cay nồng của rượu trắng, có hơi gay mũi.
Lòng bàn tay Ngô Huệ rịn ra mồ hôi dày kịt, muốn thoát ra nhưng lại cứng ngắc không thể nào nhúc nhích.
Chỗ đùi, vật dán lấy chân cô ngày càng cứng.
Ngô Huệ cảm giác mặt mình như muốn thiêu đốt, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: “Đàn ông buổi sáng có phản ứng sinh lý là chuyện bình thường…”
Cô và Bùi Quốc Huy cứ như bánh quẩy dính lại một chỗ, hai người rất gần mép giường, một nửa giường kia lại đang trống không.
“Dậy rồi à?” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nam ngái ngủ mà khàn khàn.
Ngô Huệ ngửa đầu, liền đụng phải đôi mắt mông lung mà yên lặng của Bùi Quốc Huy, chắc là mới tỉnh lại không lâu.
Trong chớp nhoáng này, Ngô Huệ lại không biết nói gì.
Cô đẩy Bùi Quốc Huy ra, không dám nhìn anh, sau khi ngồi thẳng người, cô vuốt lại mái tóc rối bời.
“Tối qua…”
Lúc Ngô Huệ nhìn thấy chiếc áo lót treo ở cuối giường đột nhiên ngắt lời.
Sắc mặt cô chợt biến, động tác chậm chạp cúi thấp đầu, dưới cổ áo rộng thùng thình của mình lại… trống rỗng!
Cô cởi áo lót từ lúc nào chứ?
Ngô Huệ nhìn chằm bộ ngực trần trụi, một khắc sau, lập tức kéo chăn che trước người.
Mặt cô đỏ như máu, vẫn còn muốn giả bộ trấn định, không chịu lộ ra sự hoảng loạn: “Tôi… sao tôi lại ngủ ở đây?”
“Sáng sớm tôi xuống tầng muốn rót chút nước uống, thấy em ngủ ở trên ghế sofa, mới nhớ ra ở đây vừa mua không bao lâu, rất nhiều đồ dùng trên giường chưa kịp mua, trước đó quên nói cho em biết.”
Bùi Quốc Huy chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn rơi xuống, lộ ra lồng ngực to lớn trơn nhẵn của anh...
Ngô Huệ theo bản năng quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mặt trời tung tăng trên sàn nhà gỗ, cô cảm giác toàn thân đều bị luồng ánh sáng vào này đốt nóng.
“Lúc đầu muốn gọi em dậy, nhưng thấy em ngủ say quá, đành tự mình ôm em đến phòng ngủ, tôi bình thường ngủ một mình quen rồi, tư thế ngủ hơi quá đà, cho nên... em đừng để trong lòng.”
Bùi Quốc Huy nói rồi, khẽ thở ra một hơi, dường như chưa tỉnh ngủ hẳn.
Ánh mắt Ngô Huệ lại bay đến chỗ chiếc áo lót ở cuối giường.
Tim cô đập thình thịch, ngoái đầu nheo mắt nhìn Bùi Quốc Huy: “Của tôi… sao lại…”
“Hử?” Bùi Quốc Huy ngẩng đầu nhìn cô, nheo mắt lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Ngô Huệ liền quét mắt đến chiếc áo lót, muốn hỏi, nhưng lại ngại nói ra hai chữ “áo lót”.
“Có vấn đề gì không?”
Bùi Quốc Huy thấy sắc mặt của cô không ngừng biến đổi, càng khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của cô về phía cuối giường...
Ngô Huệ đột nhiên vén lên chăn, lập tức lao về phía cuối giường, đè lên chiếc áo lót sắp bị Bùi Quốc Huy phát hiện.
"Không có, tôi chỉ muốn hỏi, quần áo của tôi chắc là khô rồi nhỉ?”
Không ngờ, chăn theo động tác của cô trượt xuống giường, toàn bộ thân thể của Bùi Quốc Huy đều ra trước mắt cô.
Ngô Huệ nhìn làn da khỏe mạnh màu đồng cổ của anh, giữa quần đùi lót đã phồng lên, gương mặt càng thêm nóng, lập tức sợ hãi nhắm mắt lại, đưa chăn lên che mặt không dám nhìn anh.
“Quần áo chắc cũng đã có thể mặc rồi, em yên tâm.”
Ngô Huệ không đáp lại, đè lên áo lót của mình, quấn người lại như cái bánh chưng núp ở cuối giường.
Phía sau truyền đến động tĩnh xuống giường của Bùi Quốc Huy.
Cửa phòng tắm mở ra lại đóng lại.
Sau khi phòng tắm vang lên tiếng tắm rào rào, Ngô Huệ mới an tâm đỏ mặt đứng dậy.
Cô nhìn xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, cảnh xuân bên trong hiện ra, phiền muộn bứt mái tóc.
Ngô Huệ luôn có thói quen... Lúc ngủ phải cởi nội y.
Cái này thói quen là lúc lên đại học mới có, bởi vì Đỗ Thu Thảo nói mặc áo lót đi ngủ sẽ không có lợi cho ngực phát triển.
Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện cởi áo lót trong lúc mơ màng, nhưng không ngờ tối hôm qua cô lại làm như vậy...
Ngô Huệ phiền muộn mặc áo lót trong chăn, nhân lúc Bùi Quốc Huy chưa ra liền chạy ra khỏi phòng ngủ.
Bùi Quốc Huy đi ra khỏi phòng tắm, dùng khăn tắm lau mái tóc đen ướt nhanh nhách, nhìn chiếc giường xộc xệch, đáy mắt thầm hiện lên ý cười.
Đợi Ngô Huệ tắm xong, đã thấy Bùi Quốc Huy ngồi ở ghế sofa trong đại sảnh.
Anh mặc đồ ở nhà màu lam nhạt, hai chân thanh thản vắt chéo lên nhau, tay phải cầm điều khiển từ xa, người tựa ở thành ghế sofa, như có như không xem ti vi, đường nét khuôn mặt như điêu khắc đẹp không thể tả.
Ngô Huệ đứng ở cửa phòng tắm thở sâu, sửa sang lại tâm trạng rồi mới đi lên trước.
“Anh Bùi.”
Bùi Quốc Huy quay đầu, khuôn mặt hiện lên một nụ cười: “Tắm xong rồi hả?”
Ngô Huệ gật đầu, quét mắt nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn bảy giờ sáng rồi.