Bùi Quốc Huy nắm tay lại đưa lên miệng, khẽ che đi tiếng ho khan của mình, anh dùng ánh mắt thân mật nhìn Ngô Huệ vươn tay ra, trong túi đựng gạo kê, hạt súng, táo đỏ, còn cả vài hộp thuốc trị cảm cúm, hạ sốt nữa...
Ngô Huệ thấy anh không nhận, cũng không thể ném cái túi cho anh, nhất thời lúng túng đứng im tại đó.
Trong lòng cô khó tránh khỏi việc oán hận Lâm Đức không chu đáo gì cả, nếu đã gọi cô đến như thế này rồi sao lại một mình chạy trước?
...
Bên này, Lâm Đức đang ngồi trên ghé sofa trong phòng khách rộng lớn chơi game bỗng hắt hơi một cái, anh ta xé hai miếng giấy đưa lên lau mũi, rồi ném vào thùng rác: "Không phải bị cảm rồi đấy chứ?"
Nói xong, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa của điều hòa, tăng nhiệt độ trong phòng lên mấy độ.
...
Bùi Quốc Huy thu lại ánh nhìn từ chiếc túi, ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ cả người ướt đẫm.
"Nhà tôi không có giúp việc."
Ngô Huệ nghe xong, liền ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm khó lường của anh.
Vẻ mặt anh có chút tiều tụy, lại ho khan một tiếng, dường như đang cố hết sức kiềm nén nhưng vẫn không nhịn được, gương mặt càng thêm ửng hồng, cả người dựa vào trên khung cửa, Ngô Huệ đoán chừng cơ thể cao lớn của anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cô co ngón tay cầm túi lại: "Nếu được, tôi giúp anh nấu xong rồi đi nhé."
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Bùi Quốc Huy nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi cô lên tiếng muốn rời đi, anh mới nghiêng người qua.
"Nhà bếp ở phía cuối cùng bên tay trái."
Bùi Quốc Huy chỉ hướng phòng khách, sau đó cho hai tay vào trong túi áo ngủ, đi thẳng lên tầng.
Mãi đến khi thân hình anh biến mất nơi cuối hành lang, Ngô Huệ mới để tay sau lưng cài cửa lại.
Bộ quần áo ướt sũng trên người cô còn đang rỏ nước.
Mỗi góc của căn biệt thự đều phủ thảm trải nền, Ngô Huệ thẳng thừng cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, chỉ còn lại chiếc áo phông lót màu trắng, gấu quần jean xắn lên, để giày thể thao ở hành lang, chân đất bước vào phòng bếp.
Khi Bùi Quốc Huy cầm chiếc khăn tắm bước xuống, liền nhìn thấy cảnh ấm lòng này.
Tiếng nước chảy ào ào không ngừng truyền đến, Ngô Huệ đang khom lưng nghiêm túc rửa gạo kê, động tác vô cùng thành thạo.
Chiếc quần jean xắn lên để lộ cẳng chân đều đặn của cô, chiếc áo phông lót sau lưng vừa vặn ôm lấy người cô, mái tóc đen được tùy ý buộc kiểu đuôi ngựa, bởi vì cô ngiêng người về phía trước nên tóc vắt về trước ngực, đường cong của cổ vừa đẹp không tỳ vết lại nhẵn mịn, trên cặp lông mi đen cong vút còn dính chút hơi nước, đáy mắt cô tỏa ra một bóng mờ tĩnh mịch.
Tựa như thấy được ánh mắt của anh, Ngô Huệ đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đứng dựa vào cửa nhìn mình.
"Nhà anh không có nước nóng đun sôi à?"
Bùi Quốc Huy bước hai bước, mở tủ lạnh ra, bên trong có một bình nước sạch.
"Không có nước sôi?" Ngô Huệ vẫn kiên quyết hỏi lại.
Bùi Quốc Huy lắc đầu, mệt mỏi xoa huyệt thái dương: "Tôi rất ít khi uống nước nóng."
Ngô Huệ quan sát phòng bếp một lượt, không hề nhìn thấy dụng cụ đun nước: "Nhà anh không có ấm siêu tốc sao?"
"Căn biệt thự này là mẹ tôi cố ý mua cho tôi khi tôi về nước, đồ điện tử gia dụng chắc đều có cả."
Giọng Bùi Quốc Huy có chút khó chịu, Ngô Huệ vội vàng nói: "Anh đi nằm đi, tôi nấu xong sẽ bưng lên cho anh."
Anh không đi, yên lặng nhìn bóng dáng bận rộn của cô.
Ngô Huệ không tìm thấy ấm siêu tốc ở dưới ngăn tủ phòng bếp, không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía nóc tủ.
Tay cô không với tới, phòng bếp lại không có ghế, đành phải kê đồ lên cho đủ, đầu ngón tay vừa hay chạm vào cửa tủ.
Ngô Huệ lấy sức vặn mở móc tủ, thử mấy lần đều thất bại, ngược lại cũng vì vậy mà đỏ hết mặt lên.
Sau đó, một bóng đen cao lớn chậm rãi, từng bước ghé sát vách tường nơi cô đứng.
Đầu ngón tay cô truyền đến cảm giác đụng chạm tinh tế, sau đó một bàn tay dễ dàng mở cửa tủ.
Ngô Huệ theo bản năng quay đầu, suýt chút nữa đụng phải lồng ngực Bùi Quốc Huy, cô không khỏi lùi lại một bước, lưng lại va vào bàn nấu ăn, một cơn đau kịch liệt khiến cô nhíu chặt mày, nhưng ấm siêu tốc đã xuất hiện trước tầm nhìn của cô.
"Có phải em đang tìm cái này?"
Khoảng cách giữa hai người gần quá, Ngô Huệ quay mặt đi chỗ khác, nhận lấy ấm, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
Cô cúi đầu lục lọi trong túi tìm nhiệt kế đưa cho Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy đưa mắt liếc nhìn, nét mặt như không đau ốm gì: "Cơ thể của tôi không sao đâu, không cần dùng cái này."
"Nếu anh không đo, sao chắc chắn được sau khi anh ăn xong không cần uống thuốc hạ sốt nữa?"
Ngô Huệ nghiêm mặt, cố chấp cầm nhiệt kế giơ lên.
Bùi Quốc Huy nhìn cô, mặt cô ửng đỏ, chiếc áo lót màu trắng ướt đẫm bó sát người, ẩn hiện những đường nét dễ thấy.
Có lẽ do Bùi Quốc Huy hơi lớn tuổi, Ngô Huệ luôn cảm nhận được sự từng trải cũng như sự trầm ổn trong việc giải quyết mọi sự đời từ anh, sự trầm ổn ấy lại vô cùng sâu sắc, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác, dù không để lại vết tích nhưng lại khiến lòng người kính nể anh.
Bùi Quốc Huy chậm rãi nhận lấy nhiệt kế, sau đó xoay người rời đi.
Ngô Huệ nhẹ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hai chân mình mềm nhũn đến sắp ngã rồi.
Bùi Quốc Huy lại đột nhiên quay lại, Ngô Huệ lại căng thẳng bấu tay vào bàn ăn.
Ánh mắt anh nhìn cô có chút phòng bị, tràn ngập ý cười, cầm khăn tắm trong tay đeo lên cổ cô.
"Đi tắm trước đi rồi hãy làm những thứ này, tôi không muốn em đổ bệnh vì tôi đâu."
Ngô Huệ ngẩn người nắm chặt khăn tắm, nơi nào trong phòng bếp cũng có bóng hình của Bùi Quốc Huy.
...
Bùi Quốc Huy ngồi trên ghế sofa, tầm mắt của anh vừa hay lại có thể nhìn thấy bóng dáng Ngô Huệ phản chiếu trên trường phòng bếp.
Ngô Huệ không lập tức đi tắm.
Bóng dáng của cô thỉnh thoảng lay động, sau đó truyền đến tiếng ma sát giữa dao và thớt.
Tiếng u u vang lên chắc là tiếng của ấm siêu tốc rồi.
Một tay Bùi Quốc Huy tùy ý đặt trên chỗ dựa ghế sofa, tay còn lại không ngừng chuyển động nhiệt kế, vẻ mặt rất chuyên tâm.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng rung.
Bùi Quốc Huy dời ánh mắt, ấn nút nhận điện thoại.
"Anh ba, em Lâm Đức đây, điện thoại của em không thấy đâu, có phải ở chỗ anh rồi không?"
Lâm Đức đi thẳng vào chủ đề, thỉnh thoảng phía bên đó lại truyền đến tiếng lục lọi tủ đồ.
Bùi Quốc Huy quét mắt qua phòng bếp, giọng nói lạnh nhạt: "Sao tôi biết được?"
"Hai ngày nay em đang ký hợp đồng sách mới với tiểu thuyết H, em sợ người ta gửi tin đến. Điện thoại của em chắc là rơi trên ghế sofa ở phòng ngủ nhà anh rồi, anh nhìn giúp em xem có ai tìm em không, xem cả tin nhắn với điện thoại nữa nhá."
Bùi Quốc Huy ngồi im tại chỗ, lát sau mới nói: "Không có."
"Anh ba, sao em lại cảm thấy hình như anh không hề di chuyển nhỉ?"
Ngô Huệ thò đầu ra từ trong phòng bếp, liền thấy Bùi Quốc Huy ngồi ở đó gọi điện thoại.
Bùi Quốc Huy thấy cô đi ra, không để lại dấu vết bấm điện thoại, vừa đặt điện thoại xuống vừa lặng lẽ cúp máy.
Anh đứng dậy: "Đi tắm đi, không có quần áo của phụ nữ, mặc đồ của tôi là được."
Sau lưng Ngô Huệ lạnh buốt, ngoài kia mưa vẫn tí tách rơi, cô cũng không từ chối nữa.
Trên giá treo đồ, đã đặt sẵn một chiếc áo sơ mi nam màu xám nhạt, còn có bàn chải đánh răng và kem đánh răng chưa sử dụng.
Ngô Huệ từ từ cởi quần áo ra, gột sạch những bụi bẩn.
...
Bùi Quốc Huy có chút bất đắc dĩ, liền mở ti vi tinh thể lỏng trong phòng khách lên.
Bùi Quốc Huy nằm vùi người trên ghế sofa, dùng điều khiển đổi kênh, liên tục chuyển từ kênh này sang kênh khác.
Thỉnh thoảng anh lại quay đầu, liếc nhìn về phía phòng tắm đang đóng kín cửa.
Mùi thơm trong bếp bắt đầu lan tỏa, khiến căn biệt thự vốn quạnh quẽ đơn điệu càng thêm ấm áp..
Khoảng 15 phút sau, phía sau có tiếng mở cửa.
Bùi Quốc Huy quay đầu...
Ngô Huệ chần chừ bước ra, trên người cô là chiếc áo sơ mi của anh, bởi vì nó quá to, cổ áo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cũng làn da nhẵn mịn, cô một tay che ngực, tay còn lại kéo vạt áo xuống.
"Anh ba... Có thể lại cho tôi mượn cái quần không?"
Bùi Quốc Huy chuyển tầm mắt xuống phía dưới, đặt trên chiếc sơ mi đang che đi cặp mông kia của cô, phía dưới là bắp đùi dài trắng nõn, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô siết chặt hai chân, chân trái giẫm lên mu bàn chân phải, kéo căng hai chân.
Mái tóc đen đã khô đến tám phần tùy tiện đặt ở phía sau, khí chất xinh đẹp tỏa từ trong ra ngoài.
Bùi Quốc Huy buông điều khiển từ xa xuống: "Chờ một chút." Sau đó liền chạy lên tầng.
Ngô Huệ cẩn thận kéo vạt áo sơmi xuống, đề phòng bị lộ ra ngoài, sau khi thấy Bùi Quốc Huy rời đi mới dám tiến lên.
Nhiệt kế đặt trên bàn trà, không thấy dấu vết bị mở ra.
Cô vừa định xoay người cầm lấy, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ trên thang tầng truyền tới, khiến cô sợ đến mức lập tức đứng thẳng người.
Bùi Quốc Huy cầm lấy trong tay cái chiếc quần vải ka-ki cùng chiếc thắt lưng.
"Cảm ơn."
Sau khi Ngô Huệ nhận lấy, lập tức chạy như trốn vào trong toilet, động tác lưu loát mặc quần vào.
Đợi cô mặc xong đi ra, vừa hay nhìn thấy Bùi Quốc Huy đi ra từ phòng bếp, trong tay cầm chai nước khoáng đã bật nắp.
Ngô Huệ híp mắt lại, nhớ lại hình như mình chưa bật nút đun ấm siêu tốc.
Cô vội vội vàng vàng chạy qua Bùi Quốc Huy, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
Bùi Quốc Huy khẽ cong môi khi thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của cô, nhấp ngụm nước lạnh, cảm giác cháy bỏng nơi cổ họng mới không mãnh liệt như trước nữa.
Chỉ là, anh còn chưa kịp uống ngụm thứ hai, trước mặt đã đặt một ly nước nóng.
Anh chớp mắt, thấy Ngô Huệ đang cố chấp nhìn mình.
"Đổ bệnh, nên uống nước nóng."
Bùi Quốc Huy nhìn cô chằm chằm vờ nghiêm mặt, cong môi: "Ừm."
"Anh đo nhiệt độ cơ thể đi, nếu thực sự bị sốt, tôi đưa anh đi khám bệnh."
Ngô Huệ không khỏi liếc mắt nhìn chiếc nhiệt kế bị Bùi Quốc Huy ném sang bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ thêm lần nữa.
"Cảm thấy không còn khó chịu nữa rồi, muộn hơn chút nữa hãy tính."
"Nếu thực sự bị sốt, một mình anh sẽ bị nguy hiểm đấy."
Bùi Quốc Huy cúi người cầm nhiệt kế lên, lại dùng ánh mắt thân mật nhìn Ngô Huệ, sau đó tùy tiện mở ra, đưa nhiệt kế vào trong miệng, ngược lại lại nghe lời bắt đầu đo nhiệt độ cơ thể.
Ngô Huệ thở phào nhẹ nhõm, thoải mái cười: "Tôi đi xem nồi kia một chút, đo xong bảo tôi nhé."
Nhìn theo Ngô Huệ vào phòng khách, Bùi Quốc Huy móc nhiệt kế từ trong miệng ra, nhìn số ghi trên đó -- 36 độ 9.
Nhiệt độ rất bình thường.
Phòng bếp truyền tới tiếng múc cháo.
Bùi Quốc Huy ảo não vứt nhiệt kế xuống ghế sofa, mu bàn tay lơ đãng chạm vào ly thủy tinh nóng bỏng.
Anh quay đầu, nhìn thẳng ly nước đang bốc hơi kia.
...
Ngô Huệ bưng bát ra, liền thấy Bùi Quốc Huy nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa.
"Đo nhiệt độ cơ thể xong chưa?"
Ngô Huệ đặt chén và cái thìa trên bàn trà, quay đầu ân cần hỏi.
Bùi Quốc Huy ngồi đó, ánh mắt có chút lay động quay đầu nhìn cô, sau đó ho kịch liệt.
Ngô Huệ bước đến, thấy mặt anh đỏ hơn, mà nhiệt kế đang bị anh nắm trong tay.
"Thế nào, sốt rồi hả?"
Bùi Quốc Huy không đáp, chỉ một tay chống trán, bộ dạng rất mệt mỏi.
Ngô Huệ nghi ngờ đưa nhiệt kế qua, liếc nhìn sau mắt chữ A mồm chữ O nhìn Bùi Quốc Huy.