Một lúc sau, Ngô Huệ bị Bùi Quốc Huy ép kéo xuống xe.
Anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, mặc kệ cô chống cự.
“Bùi Quốc Huy, anh bỏ ra, em muốn về nhà!”
Anh không thèm để ý, vẫn kéo cô đi về phía trước: “Đói chưa? Anh đưa em đi ăn.”
Ngô Huệ thấy bên cạnh có cột đèn giao thông liền bám chặt không chịu đi.
Bùi Quốc Huy quay lại, ngạc nhiên nhìn người con gái đang ôm chặt cột đèn xanh đèn đỏ.
Ngô Huệ biết là mình chủ động tìm anh trước nên cũng không dám nói những câu khó nghe, chỉ nói nhẹ: “Em muốn về nhà.”
Bùi Quốc Huy dường như không tin, nhìn cô một lúc, mở miệng nói: “Sao vừa rồi lại gọi điện cho anh?”
Ngô Huệ có chút khó xử, muốn nói là gọi nhầm, nhưng lý do này không hợp lý lắm.
“Anh cứ nghĩ là em nhớ anh cơ, có lẽ anh nghĩ nhiều rồi.”
Thái độ đó làm cho Ngô Huệ nhìn anh có chút xấu hổ cảm thấy không được tự nhiên.
Bùi Quốc Huy bước đến trước mặt cô, nụ cười ấp áp như mùa xuân: “Thật sự không nhớ anh sao?”
Ngô Huệ bĩu môi nói: “Em bị trộm ví tiền rồi.”
“Vì thế?” Bùi Quốc Huy nhíu mày.
Ngô Huệ có chút khó nói, chỉ im lặng đứng đó, đợi anh nói.
Nhưng Bùi Quốc Huy lại gật đầu, dường như rất hiểu vì sao cô làm vậy, ý cười trong mắt càng sâu: “Anh cũng không mang tiền.”
Ngô Huệ nhìn anh, rõ ràng không tin.
“Anh để ví ở phòng làm việc rồi, với lại, chúng ta vốn hẹn nhau ở ngã tư.”
“Anh đang trách em sao?” Ngô Huệ hiểu ý của anh.
Bùi Quốc Huy vuốt tóc cô: “Anh chỉ muốn nói là, chúng ta có thể về công ty lấy tiền.”
“Rõ ràng anh có ý khác.”
Anh hơi nhíu mày: “Vậy à? Xem ra anh nói chưa được rõ ràng.”
Ngô Huệ biết cô không nói lại được anh, trước mặt anh, cô chỉ là một con tép ranh, không làm được trò trống gì.
“Đi thôi.”
Bùi Quốc Huy đưa tay ra, cười ấm áp đợi cô trả lời.
Ngô Huệ vẫn do dự. Cô không muốn về công ty cùng anh. Dù sao bây giờ cô cũng vẫn chưa ly hôn, mà anh cũng đã là người đã có gia đình.
“Em sẽ ở đây đợi anh.” Ngô Huệ không muốn người khác nghĩ giữa bọn họ có quan hệ mờ ám.
Mắt Bùi Quốc Huy híp lại, nhìn sâu vào đôi mắt có chút kiêng dè của cô: “Ngô Huệ, em đang sợ gì chứ?”
Ngô Huệ có cảm giác mình bị nhìn thấu suy nghĩ: “Em hơi mệt, không muốn đi nữa.”
Bùi Quốc Huy do dự một lúc lâu mới nhìn cô, ý cười dần biến mất thay vào đó là sự bình tĩnh vốn có.
“Ngô Huệ, hôm qua anh ly hôn rồi.”
Ngô Huệ ngạc nhiên nhìn anh, nhưng anh nắm lấy tay cô khăng khăng kéo cô đi về công ty.
“Vì thế không phải kiêng dè ai cả.”
Cứ như vậy mà Ngô Huệ bị anh kéo đến công ty, thẳng đến sảnh, cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau tin anh đã ly hôn.
Rất nhiều ánh mắt hiếu kì đang nhìn bọn họ.
Bùi Quốc Huy dắt cô vào thang máy VIP, vẻ mặt lạnh nhạt điềm nhiên trước những ánh mắt soi xét.
...
Lúc Bùi Quốc Huy giúp cô khử trùng vết thương ở bàn tay, Ngô Huệ chỉ tròn mắt nhìn nhưng không lên tiếng.
Anh nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc sát trùng, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cô, sau đó cười nói: “Đau không?”
“Hơi đau.” Ngô Huệ định rút tay về, nhưng lại bị anh nắm chặt: “Đừng động, vẫn chưa xong.”
Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn phòng làm việc của Bùi Quốc Huy, đơn giản trang nhã, nhưng đồ dùng trong phòng lại vô cùng sang trọng cao cấp, vừa rồi ở ngoài cửa cô còn nhìn thấy ít nhất năm thư kí, đều đang xử lý văn bản không thì dùng tiếng Anh xử lý công việc rất thành thạo.
“Thích nơi này không?” Bùi Quốc Huy bỗng lên tiếng.
Ngô Huệ gật đầu, sau đó liền thấy khuôn mặt tuấn tú của anh cười dịu dàng, còn tay cô đã quấn xong băng gạc.
“Chuyện đến đây làm việc, em nghĩ xong chưa?”
Ngô Huệ nhìn đôi mắt thâm sâu đen nhánh của anh: “Anh định thuê một người có tiếng xấu bị người ta vạch mặt đến làm việc sao?”
“Không phải em nói em không làm chuyện đó sao?” Bùi Quốc Huy mỉm cười hỏi.
“Anh tin em sao?”
Bùi Quốc Huy gật đầu.
Hốc mắt Ngô Huệ ửng đỏ, giọt nước mắt rơi xuống. Vừa đúng rơi xuống mu bàn tay anh, “tách” một tiếng.
Cô cụp mắt, một lúc sau mới lên tiếng: “Em đã đẩy Dương Thanh Ngân xuống cầu thang.”
Bùi Quốc Huy vẫn dọn hòm thuốc, ngay cả mí mắt cũng không hề động, dường như không có vấn đề gì, chỉ hỏi lại: “Hả?”
“Trần Gia Huy cảnh cáo em, nếu như đứa bé có chuyện gì sẽ không để tôi yên.” Ngô Huệ nhàn nhạt nói.
Bùi Quốc Huy để hòm thuốc sang một bên, ngồi sang cạnh cô, sô pha lún xuống.
Anh nhìn cô, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Vậy em có nói với hắn là em không hề đẩy Dương Thanh Ngân không?”
Ngô Huệ ngẩn người nhìn anh, nhưng anh lại cười: “Hắn chọn tin tưởng Dương Thanh Ngân đúng không?”
Ngô Huệ không đáp lời, nhưng cũng không phủ nhận.
“Ngô Huệ, những lời anh nói lúc sáng là thật sự nghiêm túc.” Bùi Quốc Huy bỗng nhiên chuyển chủ đề.
Ngô Huệ nhìn anh, vẻ mặt đang cười đã thay bằng sự nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy áp lực.
“Tạm thời em không muốn nói đến chuyện tình cảm.” Ngô Huệ một lần nữa tỏ rõ thái độ của mình.
Ngón tay Bùi Quốc Huy gõ nhẹ trên đùi, lưng hơi khòm xuống, có vẻ như đang suy nghĩ.
“Một người phụ nữ dù có kiên cường thế nào thì cũng vẫn là phụ nữ, lỡ như gặp phải trộm, không phải cần một người đàn ông để an ủi sao? Lại chẳng hạn như có oan ức gì, nếu như có một người đàn ông đứng ra che chở cho cô ấy, giúp cô ấy giải quyết mọi muộn phiền không phải rất tốt sao?”
Bùi Quốc Huy đột nhiên cúi đầu cười: “Nếu như không có đàn ông, phụ nữ sẽ luôn mơ hồ mà mắc phải sai lầm, đặc biệt là người phụ nữ kỳ cục nào đó.”
Ngô Huệ nghe ra ý của anh, đôi má lập tức nóng lên: “Anh đang dạy dỗ em sao?”
“Ừ.” Bùi Quốc Huy ghé sát gần môi cô: “Em chính là một người phụ nữ kỳ cục.”
Ngô Huệ chớp mắt, nghiêng mặt tránh né hành động thân mật của anh.
“Em biết anh là một người rất tốt, nhưng chúng ta không hợp.”
“Không thử làm sao biết?” Bùi Quốc Huy hơi cất cao giọng.
Ngô Huệ nghiêm túc nhìn anh: “Em đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh.”
Bùi Quốc Huy nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng trên ngực cô.
Ngô Huệ cúi đầu nhìn xuống, không biết hai cúc áo sơ mi đã bị bật ra, cảnh xuân như ẩn như hiện ra phía trước. Cô liền hiểu vì sao Bùi Quốc Huy lại cúi người xuống.
Anh cũng biết cô đã phát hiện ra, bật cười, trực tiếp đè cô xuống sô pha, hôn lên cánh môi cô, dịu dàng mà kéo dài, nhẹ giọng nói: “Anh cũng rất nghiêm túc, vì vậy em có thể cân nhắc.”
Ngô Huệ bị hôn đến sắp nghẹt thở anh mới buông cô ra, nhưng không hề tiến thêm.
Ngón tay thon dài của anh giúp cô đóng lại cúc áo ngực, sờ đôi má đỏ ửng của cô, sau đó đứng dậy đi đến bàn làm việc, lấy ví tiền xong liền quay lại, đặt trước mặt cô: “Muốn lấy gì thì tự lấy.” Sau đó anh quay lại bàn làm việc, ngồi vào ghế, cúi đầu tập trung làm việc.
Ngô Huệ nhìn chiếc ví một lúc lâu, sau một lúc mới mở ra lấy một ít tiền lẻ.
Lúc cô cầm ví đưa lại mới biết anh không hề làm việc mà đang loay hoay với những mảnh gốm sứ bị vỡ.
Trong đầu Ngô Huệ bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Cô nhớ ra mình đặt bọc giấy trên tủ đầu giường, trong đó là búp bê sứ mà cô làm vỡ.
Trong lòng Ngô Huệ hỗn loạn, ánh mắt rơi xuống con búp bê hình con trai bằng sứ đặt bên cạnh ống đựng bút, gần như vừa nhìn cô đã nhận ra con búp bên này cùng với con búp bê mà Bùi Quốc Huy tặng cho cô là một đôi, cô nhìn sang Bùi Quốc Huy, anh cũng cảm giác được cô đang nhìn nên ngẩng đầu lên.
“Sao vậy?”
Ngô Huệ nhìn anh, hơi mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Không có gì, em định chào anh.”
Bùi Quốc Huy đứng dậy: “Anh tiễn em một đoạn.”
“Không cần đâu.” Ngô Huệ cười từ chối ý tốt của anh: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Nói xong cô vội bước ra ngoài, chỉ sợ không thể kiềm nổi nụ cười của mình.
Bùi Quốc Huy nhìn bước chân cô có chút loạn, liền cúi đầu nhìn búp bê sứ, khuôn mặt bỗng hiện lên nụ cười ấm áp.
Ngô Huệ tâm sự ngổn ngang đi xuống tầng, vừa bước khỏi thang máy liền gặp một người đàn ông đi mặc vest đi giầy da đang đi đến, Ngô Huệ đã gặp anh ta vài lần, là thư kí của Bùi Quốc Huy, nhìn bộ dáng anh ta giống như đang cố ý đợi cô.
“Cô Ngô, tổng giám đốc Bùi bảo tôi chờ cô.” Thư kí cung kính mời.
Ngô Huệ ngoảnh đầu lại nhìn thang máy đang đóng lại, trong lòng có một cảm giác khó nói.
...
Lúc Ngô Huệ về đến khu nhà trọ của Đỗ Thu Thảo, Đỗ Thu Thảo đã về nhà rồi.
Cô nhìn thấy Ngô Huệ mặt thì sưng đỏ, tay còn quấn băng gạc đang bước vào nhà, lập tức lo lắng đón: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ngô Huệ nhìn dáng vẻ quan tâm của Đỗ Thu Thảo nhưng không hề muốn khóc lóc mà thấy trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ kể lại chuyện xảy ra ở biệt thự Thanh Thủy cho Đỗ Thu Thảo nghe. Đỗ Thu Thảo không thể tin nổi, từ sô pha nhảy dựng lên.
“Con đàn bà kia mang thai con của cháu trai mình?”
Ngô Huệ xoa huyệt thái dương: “Bọn họ đâu phải dì cháu ruột.”
Lời của cô vừa dứt, điện thoại liền đổ chuông.
Đỗ Thu Thảo liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên hiện lên màn hình điện thoại của Ngô Huệ, lập tức giật lấy nghe, mắng dồn dập: “Trần Gia Huy, tôi cảnh cáo anh, sau này không được... Anh nói cái gì?” Cô ấy ngạc nhiên hét lên, ánh mắt liền nhìn sang Ngô Huệ.
Nhìn ánh mắt đó Ngô Huệ cũng đã đoán được đã sảy ra chuyện gì. Ngô Huệ đưa tay ra lấy lại điện thoại, trốn tránh không phải phong cách của cô, chuyện cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
“Ngày mai cô đến bệnh viện một chuyến.” Âm thanh của hắn cứng nhắc, ngay cả tiếng ồn ào của người trong bệnh viện Ngô Huệ cũng có thể nghe thấy qua điện thoại.
Sáng sớm tỉnh dậy, Ngô Huệ nhìn mình trong gương, vết sưng trên mặt không còn rõ nữa, chỉ còn vết rách trên khóe miệng, tay của cô vẫn quấn băng gạc, hơi cử động lòng bàn tay vẫn còn rất đau.
Hôm qua cô với Trần Gia Huy hẹn gặp ở bệnh viện. Còn về phần vì sao hắn lại hẹn cô đến bệnh viện, một phần là vì giải quyết chuyện ly hôn, một phần là vì... Hắn muốn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Dương Thanh Ngân.
Cứ nghĩ đến ánh mắt oán hận của Trần Gia Huy lúc hắn hoang mang bế Dương Thanh Ngân đi, Ngô Huệ nhắm mắt nhớ lại một câu mà Dương Thanh Ngân đã nói rất đúng, bởi vì không yêu nên ngay cả những chuyện đơn giản nhất Trần Gia Huy cũng không tin tưởng cô.
Ngô Huệ hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình thật tốt sau đó mới đánh răng rửa mặt thay quần áo.