Ngô Huệ chớp mắt, sau đó vội vàng bắt một chiếc taxi.
“Cô à, đi đâu vậy?” Tài xế nhìn hốc mắt sưng đỏ của cô hỏi.
Ngô Huệ lấy bức ảnh ở trong túi ra, vuốt ve khuôn mặt của chàng trai trong ảnh, ngẩng mặt lên nói với tài xế: “Khu cộng đồng cũ.”
...
Ngô Huệ đứng ngoài cửa phòng của khu cộng đồng cũ, đưa tay lên nhưng vẫn do dự không gõ.
Trong phòng láng máng truyền ra tiếng nhac vui vẻ, Ngô Huệ lặng lẽ nghe, sau đó mới quay người xuống tầng.
Cô vẫn không đành lòng để một Ngô Hải đang vui vẻ đơn thuần phải lo lắng cho cô.
Đến khu cộng đồng cũ nhưng không giải quyết được vấn đề gì, Ngô Huệ ở đó hơn hai mươi phút mới ngồi xe bus trở về thành phố.
Lúc lên tàu, trong dòng người đông đúc có người va phải cô khiến cô loạng choạng gần ngã, đến tận lúc xuống xe, cô mới biết túi của mình đã bị rạch rách, ví tiền thì bị trộm mất.
Ngô Huệ lật tung túi cũng chỉ tìm được một đồng xu, không đủ để cô bắt xe bus.
Cô ra khỏi bến xe, mới biết đây là khu cộng đồng tương đối sầm uất ở thành phố Xuân Sơn, đây là nơi tập trung những tòa nhà cao ốc của các công ty lớn.
Cô không biết tại sao mình lại đến đây, nhìn những tòa cao ốc và các siêu thị cao chót vót trước mặt, khiến cô cảm thấy mơ màng. Cô nhìn tòa nhà cao ốc trước mặt, cô đã từng lái xe đưa người đó đến đây.
Ngô Huệ đứng ở ngã tư nhìn xe cộ và dòng người qua lại, qua một lúc lâu cô mới lấy điện thoại từ trong túi ra, mở danh bạ ra tìm mới biết mình không quen biết ai ở đây. Cô nhìn màn hình điện thoại, trong đầu chợt nghĩ đến người đàn ông đã từng nói với cô: “Anh sẽ tốt với em.”
...
Bùi Quốc Huy đang loay hoay dọn đống đồ sứ đổ vỡ thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Anh rất ghét bị làm phiền lúc đang làm việc, nhưng khi anh nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, khuôn mặt đang sầm xuống liền tươi tỉnh hẳn.
Anh nghe điện thoại mà vẫn không thể tin nổi hỏi: “Ngô Huệ?”
...
“Chào tổng giám đốc Bùi!” Ở đại sảnh của tập đoàn, các nhân viên liên tiếp cúi đầu chào người đàn ông bước từ thang máy ra.
Người đàn ông thường ngày vẫn luôn trầm ổn, điềm đạm hôm nay lại không hề để ý đến một ai, vội vàng đẩy cửa xoay chạy ra ngoài.
Buổi chiều, người đi lại tấp nập trên đường, tiếng còi ô tô liên tục vang lên.
Bùi Quốc Huy đứng một chỗ nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc nhưng vẫn không tìm thấy.
Đã hẹn là ở trên đường này đợi mà lại chạy đâu rồi? Bùi Quốc Huy tìm một lượt, gọi điện cũng không ai bắt máy, trán toát mồ hôi, anh cởi cúc áo, nới rộng cà vạt và cổ áo, lại ở chỗ cũ đợi đến lúc đèn cho người đi bộ chuyển từ đèn đỏ sang đèn xanh.
...
Ngô Huệ đang đứng ở bến đợi xe bus.
Cô không biết sao mình lại gọi điện cho Bùi Quốc Huy, vừa tắt điện thoại cô liền hối hận, vì thế mới không đến chỗ hẹn, mà còn đi ngược lại hướng đường đó, giống như đang chật vật chạy trốn vậy.
Thực ra cô biết, nếu như hôm nay cô đi cùng anh vậy thì coi như là đồng ý mối tình này.
Vì thế khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới không muốn bắt máy, nhưng cũng không tắt đi.
Có lẽ ngay cả bản thân cô, cô cũng không biết mình muốn gì. Giống như bị chìm trong biển cả, muốn bắt lấy sự ấm áp ít ỏi, được cứu thoát, được yêu thương, nhưng khi gần chạm tay đến sự ấm áp đó thì cô lại cảm thấy sợ hãi.
Bùi Quốc Huy không phải là một tia sáng, mà chính là cả mặt trời, không nên đến quá gần nếu không sẽ làm mình bị thương.
Có một chiếc xe bus đã dừng lại.
Ngô Huệ nhìn đồng xu trên tay, dày mặt kể lại tình hình của mình hiện tại với tài xế.
Tài xế cũng là người tốt, nghe xong liền cho cô lên xe.
“Cảm ơn!” Ngô Huệ cảm kích bước lên xe.
Sau đó cô liền nghe thấy có người gọi cô: “Ngô Huệ! Ngô Huệ!”
Người lên xe nhiều dần, tim Ngô Huệ đập thình thịch, nhưng cô không quay lại mà tiếp tục lên xe, lòng bàn tay đầy mồ hôi, hai chân nhũn ra, nhưng cô vẫn cố đi tiếp.
Cửa xe đóng lại, ngăn tiếng gọi truyền đến.
Ngô Huệ cắn cắn môi, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
Bỗng nhiên bên cạnh có người túm lấy cánh tay cô, phần eo cô bị ôm lấy, cả người gần như bị kéo vào lòng ai đó.
Mùi hương quen thuộc của người đàn ông phả vào mũi cô. Cuối cùng Bùi Quốc Huy cũng đuổi kịp xe bus, lách khỏi đám người đến bên cạnh cô.
Anh thở dồn dập, lồng ngực áp sát vào lưng cô đang đập dữ dội.
Ngô Huệ cúi đầu không dám nhìn anh, trong lòng vừa phiền muộn vừa xấu hổ.
“Đã bảo là đợi anh ở bên đường rồi mà?” Giọng Bùi Quốc Huy có chút giận hờn.
Ngô Huệ không biết phải giải thích như thế nào, lại cảm thấy có chút ấm ức, hốc mắt liền đỏ lên.
Lúc anh quay người cô lại liền nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt đen của anh ẩn ý cười, chân mày nhíu lại, hai tay đặt trên vai cô hơi dùng lực: “Sao vậy?”
Ngô Huệ quay người lại, tỏ ra bình thường: “Không có gì...”
“Cậu vừa chen lên xe mua vé đi!” Bác tài xế ở trước hét lên.