Một chiếc du thuyền sang trọng đang đỗ bên bến tàu, khi Ngô Huệ và Trần Gia Huy chạy tới, trên bến tàu đang nô nức những chàng trai cô gái ăn mặc đẹp đẽ kéo hành lý lên du thuyền.
Dưới bầu trời âm u, trên du thuyền bật đèn đuốc sáng trưng, từ xa trống chiếc thuyền lấp lánh như một viên dạ minh châu quý giá.
Lúc Ngô Huệ và Trần Gia Huy lên boong thuyền, bên trên đang có rất nhiều người tụ tập tốp năm tốp ba với nhau...
Ở đây ai nấy đều trông vô cùng sang chảnh, quần là áo lượt, những người này có kẻ là nhà kinh doanh tài ba, có người là con ông cháu cha, cũng có những cặp tình nhân lén lút, có con riêng của gia đình giàu có, tóm lại, đây đều là con cháu nhà giàu từ nhỏ đã ngậm thìa vàng.
Một nhân viên phục vụ tới dẫn Ngô Huệ và Trần Gia Huy đi tới phòng riêng.
Do là vợ chồng nên họ được sắp xếp cùng một phòng.
Sau khi vào, tầm mắt Ngô Huệ liền đặt lên chiếc sô pha vải nhung, trong đầu cô liền hiện lên suy nghĩ, cô không để ý đến việc ngủ một đêm trên chiếc sô pha này.
Trần Gia Huy đứng sau lưng nhìn theo ánh mắt của cô, thấy chiếc sô pha, hắn không khỏi cau mày lại, sau đó lặng lẽ bước ra một bước chặn tầm nhìn của Ngô Huệ: “Đi thôi, ăn tối đã.”
Hai người đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Cao Hồng Quân đang đi tới.
Cao Hồng Quân cúi đầu nghịch điện thoại, vừa ngẩng lên nhìn thấy Trần Gia Huy và Ngô Huệ.
“Chỉ có mình cậu à?” Trần Gia Huy nhìn ra sau lưng hắn.
“Làm gì có, mọi người đang ở nhà ăn chờ cậu đó.”
Ngô Huệ tránh mặt đi, không muốn làm phiền hai người nói chuyện.
“Mau xuống đi! Đám bọn họ mấy ngày nay không thấy cậu rồi, lần nào cậu cũng nói có việc bận, hôm nay chắc rảnh rỗi ăn được bữa cơm rồi chứ? Nếu không thì đợi bị mọi người xử đẹp đi.”
“Ngày mai đi, giờ tôi có việc.”
Cao Hồng Quân vừa dứt lời liền nghe thấy lời Trần Gia Huy, giống như hắn đã chuẩn bị từ trước.
Cao Hồng Quân chau mày nói: “Giờ còn bận gì nữa? Mọi người đang đợi cậu đó.”
“Cậu đi trước đi.” Trần Gia Huy mỉm cười vỗ vai hắn: “Thay tôi chào hỏi mọi người nhé.”
Mặt Cao Hồng Quân sầm mặt lại, hắn hất tay Trần Gia Huy ra, vẻ mặt đầy khó chịu: “Thôi đi, làm như tôi không biết cậu đang nghĩ gì…”
“Đừng nói lung tung nữa!” Trần Gia Huy bỗng giận dữ quát lên.
Cao Hồng Quân nhếch môi, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, sau đó quay sang Ngô Huệ nói: “Chị dâu à, coi như nể mặt tôi đi nào.”
Ngô Huệ ngẩn người nhìn Cao Hồng Quân
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô là “chị dâu”.
“Chị dâu à, chỉ cần một câu của chị, Huy chắc chắn sẽ đi với chúng tôi.”
Ngô Huệ cau mày, ý của Cao Hồng Quân giống như cô không cho Trần Gia Huy gặp mặt bọn họ vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy lạnh lùng liếc nhìn Cao Hồng Quân, sau đó hắn nắm lấy tay cô: “Chúng tôi còn có việc.”
“Huy à, có cần thiết phải phũ phàng thế không?” Cao Hồng Quân không cam tâm ngăn lại.
Ngô Huệ nói: “Chẳng phải anh nói đi ăn cơm sao?”
Trần Gia Huy ngẩn người nhìn Ngô Huệ, ngay cả Cao Hồng Quân cũng sững lại.
Giống như lời cô nói có sức mạnh dời non lấp bể gì vậy.
“Nếu anh có hẹn với bạn thì đi đi.”
“Còn cô?” Trần Gia Huy hỏi.
Ngô Huệ cười nhạt: “Tôi không đói, hình như hơi say thuyền thì phải, chắc tôi phải về phòng nghỉ ngơi đã, anh xuống ăn cơm đi.”
Trần Gia Huy còn muốn nói gì đó, Cao Hồng Quân đã kéo hắn chạy đi.
Trần Gia Huy đi vài bước, lại vùng ra khỏi Cao Hồng Quân, hắn chạy tới nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
“Cô ngủ một lát đi, tôi sẽ về ngay.”
Ngô Huệ gật đầu, ánh mắt dõi theo bọn họ đi tới cuối hành lang.
Cô vẫn chưa muốn về phòng bèn quay người đi lên boong thuyền.
Bây giờ là giờ cơm, rất nhiều khách đều đã đi đến nhà ăn, trên boong thuyền tối tăm, cũng chẳng có ai muốn tới đây.
Cổ họng Ngô Huệ cảm thấy khó chịu, giống như bị cái gì đó chặn lại, mỗi lần nuốt đều đau nhức vô cùng.
Gió biển quét qua khuôn mặt cô, thổi tung mái tóc dài đen nhánh của cô.
Mặt biển cô quạnh xanh thẳm vô bờ bến, đằng sau cô đang truyền tới tiếng nhạc và tiếng người ồn ào ầm ĩ.
Ngô Huệ khép hờ mắt đón gió biển, tầm mắt nhìn về phía mặt biển tối đen, cảm xúc cô càng lúc càng hỗn loạn.
Tuy Cao Hồng Quân vừa gọi cô một tiếng chị dâu, nhưng lời nói không hề có ý kính trọng, dù là mời đi ăn cơm cũng chỉ chăm chăm vào Trần Gia Huy.
Thật ra, cô chưa bao giờ thật sự hòa nhập vào cuộc sống của Trần Gia Huy.
Du thuyền đột nhiên đổi hướng, Ngô Huệ không kịp phản ứng, tuy tay nắm lan can nhưng người vẫn bị hất sang một bên, bỗng có một bóng người lao tới vươn cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đen thăm thẳm ấy.
“Sao lại ở đây, không ăn cơm à?” Bùi Quốc Huy thả cô ra.
Cô không hề ngạc nhiên khi gặp Bùi Quốc Huy trên chiếc du thuyền sang trọng này,
“Bên trong ồn quá nên ra đây cho thoáng thôi.” Cô cười gượng, “Còn anh?”
Bùi Quốc Huy nhìn về phía mặt biển: “Ngẫu nhiên đi ngang thôi, nhìn thấy người quen định ra chào một tiếng.”
Người quen mà anh nói chính là Ngô Huệ.
Ngô Huệ liếc nhìn đằng sau, không thấy ai liền hỏi: “Vợ anh đâu?”
“Cô ấy hẹn bạn đi ăn cơm rồi.” Bùi Quốc Huy cười dịu dàng, ánh mắt nhìn theo những sợi tóc bị gió thổi tung của cô: “Bên ngoài trời gió lạnh đó, mau về phòng đi, cẩn thận cảm lạnh.”
“Ừm.” Ngô Huệ gật đầu, hai tay cô vừa thả lan can, chân liền đạp trúng váy thiếu chút nữa là té ngã.
Bùi Quốc Huy vội vàng đỡ cô: “Không sao chứ?”
Ngô Huệ lắc đầu, nhưng cô bỗng cảm thấy vô cùng chóng mặt, có lẽ do vừa rồi du thuyền đổi hướng.
Một lúc sau cô mới thấy đỡ hơn, Bùi Quốc Huy đã dìu cô đi tới ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ.
Bùi Quốc Huy cầm ly nước đưa tới trước mặt cô.
“Khỏe hơn chưa?” Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp không nghe ra chút cảm xúc nào.
“Ừm.” Ngô Huệ lướt mắt nhìn căn phòng: “Tôi đang ở đâu…”
“Phòng nghỉ trên du thuyền.”
Ngô Huệ xoa xoa trán: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Không biết Bùi Quốc Huy có nghe ra ý đuổi khách trong lời nói của cô hay không, Bùi Quốc Huy đứng lên, thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này chiếc sô pha bỗng trở nên chật hẹp vô cùng.
Ngô Huệ nghi ngờ nhìn anh, Bùi Quốc Huy đột nhiên nghiêng đầu, khuôn mặt mát lạnh của anh chạm vào mái tóc đen của cô. Ngô Huệ có thể ngửi thấy mùi thơm của cỏ trên người anh.
Tư thế của hai người rất thân mật, trông giống như một cặp tình nhân vậy.
Đầu óc Ngô Huệ trở nên chậm chạp, cô ngẩn người nhìn ánh mắt sáng rực của Bùi Quốc Huy.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt đẹp như tạc khắc của Bùi Quốc Huy, mạ lên một lớp bạc óng ánh, anh từ từ nhắm mắt, lông mi dài cong vút, đôi môi dần áp sát cô, dường như đang chất chứa một mong đợi nào đó.
Ngô Huệ mở to mắt ngắm nhìn đôi môi hoàn mỹ của anh, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Dần dần Bùi Quốc Huy gần cô, hơi thở hai người quyện vào nhau, chiếc mũi cao của anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô, anh hơi hé mắt nhìn cô, đôi môi chầm chậm phủ xuống.
Đúng vào lúc Bùi Quốc Huy hôn xuống, Ngô Huệ bỗng quay mặt đi.
Bùi Quốc Huy hôn vào khoảng không, vài sợi tóc quét qua đôi môi anh thoang thoảng hương thơm.
Anh mở mắt nhưng không rời đi mà say mê ngắm nhìn Ngô Huệ.
Ngô Huệ đưa tay che miệng, hơi thở trở nên gấp gáp.
Cô không hề cảm thấy thoải mái, bây giờ cô còn cảm thấy căng thẳng hơn.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Bùi Quốc Huy: “Anh Bùi, xin anh đừng làm thế.”
“Làm thế là sao? Là thế này à?” Bùi Quốc Huy mỉm cười.
Ngô Huệ im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Anh muốn ngủ với tôi à?”
Nụ cười trên môi Bùi Quốc Huy dần nhạt đi, chỉ có đôi mắt vẫn đang nhìn cô chăm chú.
“Chúng ta là người đã có gia đình, mong anh tự trọng.”
Bùi Quốc Huy không còn cười nữa: “Tôi không hiểu ý cô.”
Ngô Huệ nổi giận, giọng nói cô đầy kiên quyết: “Sao anh có thể không hiểu ý tôi.”
“Giận rồi à?” Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Gì cũng viết lên mặt thế kia dễ bị thiệt thòi lắm.”
Ngô Huệ tránh mặt đi, không biết sao tối nay Bùi Quốc Huy như trở thành một người khác, cảm giác xa lạ này khiến cô chau mày: “Anh Bùi, anh cho rằng mọi người phải coi anh là trung tâm sao? Anh tưởng anh có thể nắm giữ tất cả sao…”
Lời cô còn chưa dứt đã bị anh bịt miệng bằng một nụ hôn.
Bùi Quốc Huy mặc bộ vest đắt tiền nhưng anh không thèm để ý đến nó, mặc sức đè lên, thân hình cao lớn áp sát bao phủ cả người Ngô Huệ, một tay anh giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cô, tay còn lại giữ lấy mặt cô.
Ngô Huệ muốn vùng ra, nhưng chỉ có thể kêu lên vài tiếng rên nhỏ.
Môi cô đã bị anh chiếm trọn lấy, cả người cô như bị sét đánh.
Eo cô bị anh kéo lại gần, cả người dán sát vào người Bùi Quốc Huy.
Anh mạnh mẽ tách đôi môi mím chặt của cô ra, cái lưỡi linh hoạt len vào quấn quýt lấy cô, cảm giác lúc này giống như một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt mọi lý trí của cô, càng ngày càng lan rộng tới sâu trong trái tim cô.
Ngô Huệ mơ hồ bị anh đè xuống sô pha.
Hay tay cô vô thức nắm lấy vai anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại không có sức.
Không biết bao lâu, tới khi mồ hôi làm ướt đẫm tóc mai, sau đó dọc theo lưng chảy xuống, nhiệt độ trên người Bùi Quốc Huy nóng bỏng xuyên qua lớp áo vest như muốn thiêu cháy Ngô Huệ, khiến cô không khỏi sợ run người.
Bùi Quốc Huy ôm chặt lấy cô, hai người vẫn quấn quýt lấy nhau, hơi thở Ngô Huệ dần dần gấp gáp, bỗng anh nhẹ nhàng thả cô ra, Ngô Huệ như được đại xá thở hồng hộc, đúng lúc Ngô Huệ tưởng đã thoát thì anh lại một lần nữa chiếm lấy môi cô.
Cứ như vậy, mỗi lần Ngô Huệ cảm giác đã kết thúc, Bùi Quốc Huy lại tiếp tục hôn tới, nụ hôn anh đầy ướt át, bao phủ từng tấc nhỏ trên đôi môi cô, một mùi cỏ thơm nhàn nhạt thoang thoảng quanh mũi cô.