Ngô Huệ ngủ một giấc đến hơn mười giờ sáng.
Cô đưa tay vuốt mái tóc, vén chăn rời khỏi giường.
Chắc là đêm qua những thứ thuốc kia đã có tác dụng, nếu không cô đã không thể ngủ một giấc đến tận sáng.
Ngô Huệ rửa mặt qua loa một chút, người trong gương, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, mặc chiếc áo ngủ in hình hoạt hình rộng thùng thình trên người, bên dưới là một chiếc quần thể thao màu trắng, cả cơ thể lười biếng lại mang theo chút thư thái.
Ngô Huệ mang dép rồi đi xuống lầu, người trông trẻ đang quét dọn phòng khách, sau khi nhìn thấy cô liền cười ân cần thăm hỏi: “Cô chủ dậy rồi à?”
Ngô Huệ mỉm cười đáp lại, đi tới khúc quanh, nghe thấy chị ta nhắc nhở: “Cậu chủ đã trở về rồi đó ạ.”
Bước chân Ngô Huệ khựng lại, sau đó xoay người lên tầng, đi tới cửa phòng ngủ thì dừng lại.
Một lát sau, cô đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là chiếc giường lớn lộn xộn, bộ vest và áo sơ mi được thay ra vứt bừa trên đó, tiếng nước trong phòng tắm truyền tới, xuyên qua ánh đèn, có thể nhìn thấy một bóng người thon dài bên trong đang đung đưa.
Ngô Huệ vội rời mắt đi, định xoay người đi xuống tầng ăn cơm, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn về chiếc hộp được đặt trên ghế sofa.
Trái tim Ngô Huệ khẽ rung động, hôm nay sinh nhật của cô và Hải.
Mở nắp hộp ra, một con thiên nga thủy tinh được điêu khắc rất sống động rơi vào trong tầm mắt của cô.
Cô không kìm lòng được mà đưa tay, định chạm vào con thiên nga đẹp tinh xảo kia.
Nhưng, tay cô vừa đụng tới chỗ mỏ của con thiên nga thì một luồng sức mạnh lạnh lùng đột nhiên quét tới.
Đầu ngón tay đau đớn như bị điện giật, ngay sau đó, tay của Ngô Huệ bị đẩy ra.
Ngô Huệ nhìn sang, thấy Trần Gia Huy đang đứng phía sau mình, bên hông hắn quấn khăn tắm, nửa người trên trần trụi, cơ bắp cường tráng, mái tóc đen thỉnh thoảng lại có giọt nước rơi xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn lúc này đang lạnh lùng nhìn cô.
Hắn lấy lại chiếc hộp rồi đóng lại, sau đó dời hộp quà sang chỗ khác trên ghế sofa.
“Thanh Ngân ghét người khác động vào đồ của mình, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, quà này là chuẩn bị cho cô ấy.”
Giọt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay Ngô Huệ tích tụ lại, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Trước khi Trần Gia Huy ngẩng đầu lên, Ngô Huệ liền lặng lẽ giấu tay về phía sau.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: “Vốn là có, nhưng có lẽ không cần nữa rồi.”
Trần Gia Huy nhíu mày: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ngô Huệ ngẩng đầu, trong mắt là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng: “Dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”
Nói rồi, cô khẽ nhếch khóe miệng, lướt qua anh rồi đi ra cửa.
...
Cô đã hứa sẽ đón sinh nhật cùng Hải, cũng đã xin nghỉ trước rồi.
Trần Gia Huy mặc bộ vest màu trắng, thẳng người lịch lãm đem hộp quà xuống tầng, lúc đó, Ngô Huệ đang ngồi trong phòng khách ăn sáng.
“Hôm nay cô không đi làm à?” Trần Gia Huy dừng chân hỏi cô.
Ngô Huệ gật đầu: “Đơn xin nghỉ hôm qua đã đặt trên bàn của anh rồi đó.”
Trần Gia Huy không đáp lại, lấy chìa khóa xe trên tủ ở cửa ra vào rồi đi, bên ngoài lập tức vang lên tiếng khởi động xe.
Ngô Huệ cúi đầu, nhìn chằm chằm mấy miếng bánh mì bị cắt lộn xộn trên đĩa, có vẻ không được yên lòng.
Lúc này nghĩ đến ý nghĩ ban nãy cô hy vọng Trần Gia Huy sẽ cùng cô đi đón sinh nhật cùng Hải, đúng thật là nực cười.
...
Trên đường đi, Ngô Huệ mua một chiếc bánh ga-tô lớn.
Sau khi lấy bánh ga-tô xong, điện thoại của Ngô Huệ đột nhiên đổ chuông ầm ĩ.
Là một số điện thoại lạ.
Ngô Huệ chần chừ bắt máy: “Xin chào, ai vậy? Tôi là Ngô Huệ.”
Bên kia truyền đến tiếng khóc thút thít, nhưng không mở miệng nói chuyện.
“Alo? Nếu bạn không nói gì thì tôi sẽ tắt máy đó.” Ngô Huệ đợi một lúc, định cúp cuộc điện thoại kỳ lạ đó.
“Giám đốc điều hành Ngô…” Giọng nữ mềm mại mang theo tiếng khóc thút thít vội vàng níu cô lại.
Ngô Huệ sửng sốt, liền nhớ ra chủ nhân của giọng nói này -- Bùi Hồng Nhung người bị điều đến nơi khác công tác.
“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ngô Huệ hỏi thẳng vào vấn đề.
Bùi Hồng Nhung hít mạnh một hơi, lúc này mới khóc ròng nói: “Giám đốc điều hành Ngô, tôi… tôi mang thai rồi…”
Ngô Huệ đứng ở ven đường, xung quanh là đoàn người náo nhiệt, nhưng cô lại như không nghe thấy gì hết.
“Giám đốc điều hành Ngô, đứa bé là con của anh Huy, tôi thật sự không còn cách nào nữa nên mới tìm chị…”
“Vậy cô tìm lộn người, nói với tôi thì có ích gì chứ?”
Giọng Ngô Huệ như giọt sương đã ngưng đọng không có hơi ấm, nói xong liền cúp điện thoại.
“Giám đốc điều hành Ngô…”
Sau đó Ngô Huệ quay đầu, thấy Bùi Hồng Nhung cầm điện thoại đứng ở sau lưng cô.
...
Trong quán cà phê nhanh gần đó.
Ngô Huệ nhìn về phía Bùi Hồng Nhung.
Một thời gian không gặp, giữa lông mày của Bùi Hồng Nhung sớm đã không còn vẻ phong hoa tự đắc tràn đầy tình yêu như xưa nữa, ngoài đau xót và tiều tụy, còn có mờ mịt và bất lực, cô ta vẫn còn đang khóc, một đôi mắt sưng như quả đào.
Ngô Huệ dời tầm mắt xuống, rơi lên chiếc bụng vẫn chưa to lên của cô ta.
Cô ta mặt đầm bầu màu hồng đậm, như đang muốn thể hiện điều gì đó, bàn tay thỉnh thoảng lại khẽ vuốt phần bụng.
Ngô Huệ nhẹ nhấp một ngụm cà phê, ngồi ngả về sau, im lặng dựa lên ghế sofa.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Hồng Nhung đã không kìm được nữa.
Cô ta có chút bất an đem vén tóc ra sau tai, ánh mắt lóe lên nhìn Ngô Huệ.
“Giám đốc điều hành Ngô, tôi biết tâm trạng của cô không thoải mái, nhưng có những lời, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nếu tự lừa mình dối người thì có ích gì chứ?”
Hàm răng của Bùi Hồng Nhung khẽ cắn môi dưới, có giọt nước mắt trong suốt đang đung đưa trên lông mi, cặp mắt đen tròn tràn đầy nước mắt, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống, bả vai mảnh khảnh run run dưới ánh đèn vàng nhạt.
“Tôi thật lòng yêu anh Huy, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?” Ngô Huệ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói bình tĩnh thản nhiên.
Bùi Hồng Nhung bị Ngô Huệ nhìn đến có chút rụt rè, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Anh Huy và tôi yêu nhau thật lòng, anh ấy kết hôn với cô, chỉ là nhất thời xúc động, bây giờ tôi mang thai con của anh ấy rồi, cô còn chiếm vị trí đó thì không thích hợp đâu nhỉ?”
“Ý của cô là, muốn tôi tác thành cho hai người ư?”
Dường như kinh ngạc với sự bình tĩnh của Ngô Huệ, sắc mặt Bùi Hồng Nhung hơi trắng bệch.
“Hồng Nhung, cô vẫn chưa hiểu ư, bồ nhí muốn lên chức, chỉ dựa vào cái bụng và một chút nước mắt là không đủ đâu.”
Hai tay Bùi Hồng Nhung bám chặt lấy váy, các đốt ngón tay trắng bệch, nhìn cô nhẹ nhàng cười: “Cô có ý gì vậy?”
Ngô Huệ chậm rãi đặt ly xuống: “Nếu tôi là cô, nhất định sẽ không ngu đến mức chạy đến trước mặt vợ người ta khoa trương bản thân mang thai rồi, mà là tìm một chỗ len lén sinh con ra, sau đó làm ra một bản xét nghiệm ADN, mang theo con đến nhà họ Trần khóc lớn một trận, tốt nhất làm ầm đến mức đến cả hàng xóm cũng biết hết."
Ngô Huệ vẫn đang cười: “Con người ai cũng cần có sĩ diện, huống hồ là danh môn vọng tộc như nhà họ Trần và nhà họ Dương, đến lúc đó để chặn miệng cô lại thì cũng sẽ cho cô một câu trả lời. Nếu cô may mắn sinh ra được một bé trai, nói không chừng người ta còn mừng rỡ dìu cô lên vị trí đó nữa là.”
Sắc mặt Bùi Hồng Nhung không hề thoải mái, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay và trên mặt bàn.
“Giám đốc điều hành Ngô, tôi biết tâm trạng của cô không tốt, nhưng cũng đừng nói những lời đố kỵ này.”
“Đố kỵ cô ư?” Nụ cười của Ngô Huệ lạnh lẽo: “Cô có gì đáng để tôi đố kỵ chứ? Nếu Trần Gia Huy thực sự quan tâm cô như vậy, sau khi xảy ra chuyện khi đó, người bị điều đi nên là tôi chứ không phải là cô. Cô mang thai con của anh ta, anh ta nên vui mới đúng, sao lại để cô một mình ra ngoài tìm tôi chứ? Bùi Hồng Nhung, cô vội vã tới tìm tôi, có phải vì không tìm được Trần Gia Huy rồi không.”
“Cô... sao có thể. . . anh Huy, anh ấy yêu tôi như vậy… anh ấy chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” Ngô Huệ lạnh lùng liếc cô: “Nếu cô muốn tiền, bây giờ tìm Trần Gia Huy còn kịp, còn về chỗ tôi, một xu cô cũng đừng mong lấy được.”
Bùi Hồng Nhung sợ hãi trợn tròn mắt, trố mắt nhìn Ngô Huệ: “Tôi không phải đòi tiền, chỉ muốn cô trả anh Huy lại cho tôi, để một nhà ba người chúng tôi có thể không phải chia lìa…”
“Đã như vậy thì chúng ta không có gì có thể nói chuyện nữa rồi.” Ngô Huệ nói rồi đứng dậy, cầm bánh ga-tô và túi xách rời đi.
Bùi Hồng Nhung đứng dậy, đuổi theo cô được hai bước thì khóc ròng nói: “Anh Huy vốn không yêu cô, trái tim của anh ấy không ở trên người cô, cô hao tâm như vậy thì có ích gì chứ?”
“Có ích gì hay không cũng không liên quan đến cô? Cho dù Trần Gia Huy không yêu tôi, nhưng anh ta vẫn vì tôi mà điều cô đi, cho dù anh ta yêu cô thật thì làm sao? Dòng tên người bạn đời của anh ta trên giấy đăng ký kết hôn, viết tên của tôi.”
Đáy mắt lạnh lùng của Ngô Huệ nhìn lên khuôn mặt càng thêm tái nhợt của Bùi Hồng Nhung: “Mấy năm nay, mỗi một hạng mục kinh doanh của Trần Thị đều không tách ra khỏi được kể hoạch của tôi, tôi có thể giúp sự nghiệp của anh ta leo lên đến đỉnh cao, còn cô có thể làm gì cho anh ta chứ? Đàn ông đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng sẽ không vì một người đàn bà có sắc đẹp mà bỏ đi lợi ích mà hắn có thể đạt được.”
“Cô là cái thá gì chứ, làm giám đốc điều hành thì giỏi lắm chắc!” Bùi Hồng Nhung giận dữ: “Đừng tưởng tôi không biết, cô cũng chỉ có bằng đại học thôi, với hoàn cảnh gia đình nhà cô, may mắn lắm mới được gả cho anh Huy…”
Bùi Hồng Nhung tức đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt bởi vì kích động mà nhuộm màu đỏ ửng.
“Trong lòng cô đang lo lắng tôi có thể hiểu, dù sao Trần Gia Huy quả thực rất ưu tú, mấy năm nay không thiếu phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà dính lên anh ta, nhưng họ đều rất thức thời lấy tiền rồi rời đi, chỉ có cô…”
Ngô Huệ đổi tay cầm bánh ga-tô, nhìn biểu cảm mờ mịt luống cuống của Bùi Hồng Nhung: “Đúng rồi, có chuyện này quên không nói cho cô, phương diện kia Trần Gia Huy có chút thiếu hụt, cho nên chúng tôi kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có con, con của cô thật sự là của anh ta sao? À, tôi nhớ ra rồi, lúc đó cô và người đàn ông tên Đăng Khoa kia vẫn chưa chia tay hoàn toàn…”
Bùi Hồng Nhung trợn to hai mắt, sợ hãi lắc đầu: “Sao có thể… không thể…”
“Có điều vẫn cần phải cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc chồng tôi, ít nhất, cô sạch sẽ hơn đám gái bao ở bên ngoài.”
Nhìn sắc mặt Bùi Hồng Nhung càng tái nhợt và những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, Ngô Huệ lạnh nhạt đưa một tờ khăn giấy qua.
“Đừng ngốc nữa, người đàn bà nào cũng cho rằng có thể bò lên giường Trần Gia Huy là có thể kiểm soát được anh ta, nhưng mộng đẹp cuối cùng thì vẫn phải tỉnh. Trần Gia Huy là thương nhân, anh ta rất xem trọng quyền lợi, cô ngoài chút nhan sắc ra thì có gì đáng để anh ta lưu luyến đây?”
“Vẻ đẹp của cô từng đem đến sự quan tâm của Trần Gia Huy, nhưng loại tình cảm này không có nền tảng, chờ ngày nào đó cô già đi, cô cho rằng anh ta còn thích thích cô chắc? Loại tình yêu bằng mắt này, thật là quá hư vô mờ mịt rồi.”
“Không đâu…” Nước mắt Bùi Hồng Nhung càng rơi nhiều hơn: “Cô nói bậy, anh Huy yêu tôi…”
“Vậy tôi không có gì để nói với cô nữa rồi, chúc cô may mắn.”
Ngô Huệ nói rồi xoay người rời đi, Bùi Hồng Nhung sửng sốt, liền lập tức tóm lấy tay cô.
“Giám đốc điều hành Ngô... Tôi van xin cô... Cô trả lại tự do cho anh Huy đi, tôi và anh ấy yêu nhau thật lòng... Van xin cô đó…”
Bùi Hồng Nhung thấy Ngô Huệ không hề bị lay chuyển, cắn răng, liền quỳ xuống đất kêu bụp một tiếng.