Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 72: MẸ VÀ CON DÂU CÙNG RƠI XUỐNG NƯỚC

“Tôi biết ngay cô không có lòng tốt mà. Nói! Có phải mẹ con các người thông đồng với nhau muốn để tôi khó chịu không?”

Sắc mặt Ngô Huệ hơi tái nhợt, đột nhiên cảm giác mình có chút uất ức.

Ngô Ngọc Trâm cười khanh khách liếc sang Ngô Huệ: “Hình như mẹ chồng tốt của con đang hiểu lầm con kìa!”

“Mẹ không thể bớt tranh cãi một chút sao?” Ngô Huệ lạnh lùng lên tiếng.

“Được, mẹ không nói nữa, vậy con nói cho mẹ chồng con biết mẹ con ta đang âm thầm tính mưu bày kế gì đi.”

Ngô Ngọc Trâm chìa tay ra mời, sau đó khoanh tay, dáng vẻ chờ xem kịch hay.

Ngô Huệ chầm chậm đi tới trước mặt Dương Thảo Nguyên: “Vào đi thôi, ngoài này gió lớn cẩn thận bị cảm lạnh.”

“Không mượn cô phải giả bộ làm người tốt! Đừng tưởng cô làm bộ làm tịch thì tôi sẽ chấp nhận cô. Tôi nói cho cô biết, đời này, trừ phi tôi chết, nếu không tôi mãi mãi không thừa nhận cô là vợ của thằng Huy đâu, tuyệt đối không!” Dương Thảo Nguyên trợn tròn mắt nhìn Ngô Huệ.

Vẻ mặt Ngô Huệ thản nhiên: “Nói xong chưa? Nói xong thì đi vào thôi.”

“Cô với mẹ cô đúng là cùng một giuộc, thật là không biết xấu hổ...” Dì Thúy đột nhiên cất lời mắng chửi.

Ngô Huệ ngước mắt, lạnh lùng lừ bà ta.

Dì Thúy nghẹn họng, im thin thít.

Ngô Ngọc Trâm cười gằn: “Tôi không biết xấu hổ nhưng vẫn có người yêu thương như trước, còn hơn loại người không có mặt mũi, người như cái thùng phi, ngu dốt vô văn hóa, gái trinh già bao nhiêu năm thiếu thốn hơi đàn ông rất nhiều lần phải không?”

“Con chết tiệt kia, mày nói ai đấy!” Dì Thúy giận đến mặt mũi đỏ bừng bừng.

“Đã nhiều năm như vậy, bà vẫn còn mơ tưởng hão huyền à?”

Ngô Ngọc Trâm châm biếm nhìn dì Thúy: “Với tính nết của bà, đừng nói không lọt vào mắt Trần Anh Tuấn, mà cho dù một thằng nhặt ve chai đi trên đường dâng đến tận cửa thì sau khi người ta tìm hiểu rõ ràng cũng sợ làm bẩn nửa người dưới của mình.”

Mặt dì Thúy đen sì: “Tao liều mạng với mày!” Nói xong bà ta ra sức đánh về phía Ngô Ngọc Trâm.

“Đồ điên!” Ngô Ngọc Trâm sa sầm mặt, khó khăn lắm mới tránh khỏi bàn tay dì Thúy.

Dương Thảo Nguyên trán hằn gân xanh, hai tay bắt chặt tay vịn xe đẩy.

“Ngô Ngọc Trâm, con đĩ cho cả nghìn thằng cưỡi này, mày chết đi, mau đi chết đi!”

Ngô Ngọc Trâm giữ tay dì Thúy, nhìn Dương Thảo Nguyên và cười khẩy: “Tôi sống tốt lắm, cũng không bị liệt, không đến nỗi không thỏa mãn được nhu cầu người đàn ông của mình, không cần phải tìm bù nhìn làm công cụ sưởi ấm giường cho chồng mình, tại sao phải chết?”

“A!” Dương Thảo Nguyên hét lên đầy giận dữ, lăn xe lăn rồi quay người về phía trước. Song một bàn tay thon dài giữ lấy xe lăn, ngăn cản Dương Thảo Nguyên tiến lên.

Dương Thảo Nguyên hai mắt đỏ ngầu: “Buông tay ra, mày để tao đi, tao muốn giết chết con đĩ kia!”

“Bà tưởng thắng được mẹ tôi sao?” Giọng Ngô Huệ bình thản, không hề có ý định buông tay.

“Chuyện của tao không mượn mày quản!” Giọng bà ta the thé: “Cút ngay cho tao, chết...”

Ngô Huệ lặng lẽ chuyển hướng xe lăn, đẩy Dương Thảo Nguyên quay về khoang thuyền.

Song Dương Thảo Nguyên liều chết giữ bánh xe, thậm chí chẳng thèm quan tâm cả lòng bàn tay rỉ máu vì cọ xát, chỉ tức giận hét: “Tao muốn giết chết mày! Giết chết con tiện nhân kia! Giết chết loại hèn hạ không biết xấu hổ kia!”

Ngô Huệ không để ý đến sự phẫn nộ của bà ta, cúi người xuống, hít sâu định bế Dương Thảo Nguyên lên.

“Mày muốn làm gì? Buông ra, mày điếc à, buông ra!”

Lúc bàn tay Ngô Huệ chạm vào bắp đùi Dương Thảo Nguyên, cô thoáng sửng sốt. Cảm xúc nơi tay có vẻ không thật lắm, trong nháy mắt cô hiểu ra, hai chân Dương Thảo Nguyên chỉ là giả, khô cứng mà lạnh băng.

“Bốp!” Tiếng tát giòn giã vang lên, Ngô Huệ không kịp phản ứng, trên mặt truyền đến cơn bỏng rát đau đớn. Trên gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ ửng.

Cô ngước mắt, vẻ mặt bắt đầu thay đổi, không chút sợ hãi nhìn về phía Dương Thảo Nguyên.

Hiển nhiên bà ta cũng không ngờ mình lại làm vậy, chỉ trợn tròn mắt, nhưng nhanh chóng cất cao giọng chê cười: “Mẹ mày nói đúng, tao chính là người tàn phế, nhưng người khuyết tật như tao cũng có thể làm cho cả đời mày không có được tình yêu của Huy.”

Nói xong bà ta ra sức đẩy Ngô Huệ ra, điều khiển xe lăn liều mạng xông về chỗ Ngô Ngọc Trâm.

Ngô Huệ bị đẩy đột ngột nên đứng không vững, phần eo bị đập vào khoang thuyền, truyền đến cơn đau lâm râm. Chẳng qua cô như thể không hề biết đau, từ đầu đến cuối bên tai chỉ vang vọng câu nói của Dương Thảo Nguyên.

Dương Thảo Nguyên khó khăn lắm mới tới được chỗ Ngô Ngọc Trâm, hai tay bà ta chống người, đột nhiên đánh về phía trước, túm lấy tóc Ngô Ngọc Trâm: “Con hồ ly tinh chết tiệt này, tao liều mạng với mày...”

Ngô Ngọc Trâm cũng không chịu thua, vừa nãy dì Thúy vừa chọc vào bà ta, giờ lúc này lại đến lượt Dương Thảo Nguyên. Bà ta đưa tay ngăn Dương Thảo Nguyên lại, thuận thế hất cánh tay bà ta ra.

Lúc Ngô Huệ ngẩng đầu, trông thấy Dương Thảo Nguyên bị Ngô Ngọc Trâm hất khỏi xe lăn, ngã xuống biển...

“Thảo Nguyên!” Tiếng hét kinh thiên động địa của dì Thúy như phá vỡ bầu trời đêm.

Ngô Ngọc Trâm không ngờ mình lại hất văng Dương Thảo Nguyên ra khỏi boong thuyền, trong lúc nhất thời cũng quên cả phản ứng.

Một bóng dáng vội vã chạy đến bên lan can. Ngô Huệ nhào tới, vội vàng định bắt lấy tay Dương Thảo Nguyên nhưng lại bắt hụt.

Dương Thảo Nguyên hoảng hốt hét lên, người đã rơi tõm xuống dòng nước chảy xiết.

“Thảo Nguyên! Thảo Nguyên! Cứu với, nhanh lên, có ai không!” Dì Thúy hoảng sợ hô to.

Ngô Huệ nhìn Dương Thảo Nguyên giãy dụa trong nước biển, lại bị sóng biển đẩy càng lúc càng xa. Hai chân bà ta đã tàn phế, không thể bơi lội, chắc sẽ nhanh chóng chìm xuống đáy biển...

Ngô Ngọc Trâm trông thấy Ngô Huệ cởi giày, vội vàng kéo cô lại: “Con muốn làm gì?”

“Thu dọn tàn cuộc giúp mẹ.” Ngô Huệ lạnh lùng nói xong thì đẩy Ngô Ngọc Trâm ra, cũng xảy tùm xuống biển.

“Ngô Huệ, con điên rồi sao!” Giọng nói hổn hển của Ngô Ngọc Trâm vang lên phía sau.

Gió biển mang theo hơi mặn thổi tới, tiếp theo là nước biển lạnh như băng tràn vào mũi miệng, Ngô Huệ nín thở, bơi qua chỗ Dương Thảo Nguyên.

...

Trên boong thuyền.

Dì Thúy la hét thất thanh, bám lấy lan can không ngừng gọi: “Thảo Nguyên! Ai đó mau cứu Thảo Nguyên với!”

Đoàn thợ thuyền nghe thấy tiếng hô cứu bèn chạy tới, mở đèn khẩn cấp soi xuống mặt biển, ai ai cũng biến sắc.

“Mau mặc áo phao xuống biển cứu người!”

Sau đó, các khách khứa vốn đang tham gia buổi tiệc đều chạy đến.

“Anh, xảy ra chuyện gì thế? Nghe nói có người rơi xuống biển rồi, đúng là sơ ý quá!” Dương Thanh Ngân kéo Bùi Quốc Huy đi ra, trông thấy cảnh nhộn nhịp trên boong thuyền không khỏi cau mày.

“Là bà Trần, bà Trần rơi xuống biển rồi!” Không biết xung quanh có ai đó hô to.

Sắc mặt Dương Thanh Ngân đột ngột thay đổi: “Chị cả?” Nói xong liền buông Bùi Quốc Huy ra, lao về phía lan can.

“Ngạc nhiên gì nữa, không phải chỉ là rơi xuống biển thôi sao? Đã có người đi cứu rồi mà...”

Lâm Đức đi tới bên cạnh Bùi Quốc Huy vừa nói xong thì thấy một bóng người lướt qua bên cạnh mình.

“Là Trần Gia Huy!” Lâm Đức lầm bầm.

Vừa dứt lời, đầu kia Trần Gia Huy đã hất đám người ra, vọt qua lan can, trực tiếp nhảy xuống biển.

Tiếng người trên boong thuyền càng lúc càng ồn ào, có người hét ầm lên, có người lầm bầm khiến nơi đây loạn hết cả lên.

“Người vẫn ở dưới biển à?” Lý Bảo Nam cầm hai ly rượu vang lên, đưa một ly cho Bùi Quốc Huy.

Anh nhận lấy, khẽ nhấp một hớp, lặng lẽ đứng đó, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên kia.

Lâm Đức đã sớm chen lên phía trước xem náo nhiệt, đột nhiên lớn tiếng kêu la: “Toi rồi, Huệ cũng rơi xuống nước rồi!”

Động tác uống rượu của Bùi Quốc Huy khựng lại, anh ngước mắt, đôi mắt đen láy nhìn về phía đám người đang xôn xao.

Lâm Đức đi đến vỗ nhóm thợ thuyền bên cạnh: “Còn không mau đi cứu người đi?”

“Đã có nhân viên cứu hộ đi xuống rồi...” Đối phương bực tức nhưng không dám nói gì, chỉ đành kiên nhẫn giải thích.

“Anh tưởng tôi mù à? Bọn họ đều đi cứu bà già kia, Huệ của chúng tôi chỉ có một mình... Nhỡ đâu lát nữa bị nước biển cuốn đi thì phải làm thế nào bây giờ? Cứu người đi... Cứu người đi... Ai đó tốt bụng nhảy xuống cứu Ngô Huệ nhà tôi với...”

Một lúc sau, Lâm Đức chỉ cảm thấy phần mông đột nhiên đau nhói, còn chưa hiểu ra sao thì người đã bay khỏi lan can. Vào khoảnh khắc ngã xuống biển, Lâm Đức chỉ có một ý nghĩ: Tên chết toi tinh trùng lên não nào đó dám đạp tao, mày chờ chết đi!

Trên boong thuyền, Hồ Khang quét mắt nhìn Kim Ngâm còn chưa rút lại chân.

Kim Ngâm đứng thẳng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta lặng lẽ sửa sang lại cổ áo vest. Lý Bảo Nam liếc nhìn Lâm Đức ôm một nhân viên cứu hộ đi ngang qua không chịu buông tay, không nỡ nhìn tiếp đành quay đầu đi. Tiếp theo, trong tay của anh ta đột nhiên có thêm một ly rượu, một chiếc áo vest và một chiếc cà vạt, và cả...

“Hả? Sao có người nhảy xuống biển rồi hả?”

Không chỉ Lý Bảo Nam mà ngay cả Kim Ngâm và Hồ Khang đều ý thức được điều không ổn. Họ rối rít quay đầu lại...

Bùi Quốc Huy mặc áo sơ mi màu lam nhạt và quần âu màu đen, dáng người cao ngất vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, lao xuống mặt biển đen ngòm, bắn lên những bọt sóng khổng lồ.

“Anh Ba!” Lý Bảo Nam không khỏi hô lên, tiến lên một bước, hai tay túm chặt lấy lan can.

...

Dương Thảo Nguyên liều mạng giãy dụa trong nước, chìm chìm nổi nổi, hai tay ra sức vùng vẫy muốn bấu víu lấy gì đó: “Cứu tôi với!”

Thấy Dương Thảo Nguyên sắp chìm xuống, Ngô Huệ vội vã bơi qua nâng bà ta lên. Dương Thảo Nguyên còn đang không ngừng giãy dụa, dường như hoảng hốt vô cùng: “Cứu với, tôi không muốn chết...”

“Yên tâm, không sao nữa rồi.” Ngô Huệ có vẻ đuối sức nhưng vẫn vững vàng nâng bà ta lên.

Dương Thảo Nguyên ra sức hít thở, đôi môi trở nên trắng bệch vì thiếu dưỡng khí, bà ta vẫn đang hô cứu mạng, ý thức mơ hồ.

Nước biển lạnh băng đập vào chân tay Ngô Huệ, cô dần dần cứng ngắc, cả người run run. Cô định đưa Dương Thảo Nguyên bơi về bên cạnh thuyền, đột nhiên bị một lực mạnh đập tới, cả người bị đẩy ra xa. Ngô Huệ bị bất ngờ không phòng bị, cả người chìm xuống biển, không thể thở được, khó chịu chết mất.

Nước biển che khuất tầm nhìn của cô, cô loáng thoáng có thể trông thấy Trần Gia Huy ôm lấy Dương Thảo Nguyên, rẽ nước biển, dẫn bà ta đến thuyền cứu hộ, những nhân viên cứu hộ kia vội vã vây quanh lấy hai người họ...

Ngô Huệ nhìn bóng lưng Trần Gia Huy dần dần rời xa, nước biển trong miệng bỗng trở nên đắng chát. Cô nhắm hai mắt lại, dằn lại nỗi đau trong lòng, bơi về phía thuyền cấp cứu.

Chỉ là vừa bơi được chốc lát, bắp đùi trái bỗng co rút đau đớn.

Chuột rút á? Ngô Huệ lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra.

Bên thuyền cấp cứu, mấy nhân viên cứu hộ đang xoay quanh Dương Thảo Nguyên và Trần Gia Huy, hỗ trợ cho bọn họ lên du thuyền.

Ngô Huệ muốn bơi tiếp nhưng cơn co rút càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng cô chẳng thể động đậy.

“Cứu...” Ngô Huệ muốn gọi người nhưng lại càng làm nước biển tràn vào miệng nhiều hơn: “Khụ khụ...”

Nước biển đánh sâu vào màng nhĩ làm truyền đến những tiếng vang ong ong, bóng người trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, cô muốn gọi người cứu nhưng cả người dường như mất kiểm soát, dần dần chìm vào biển sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK