Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16: GIÀ QUÁ RỒI

Điện thoại di động đổ chuông, là tiếng chuông hoạt hình được đặc biệt thiết lập.

Ngô Huệ lập tức xả hết những bực dọc trong lòng, sau khi ổn định tâm trạng xong mới nhận điện thoại, khóe miệng nở cụ cười vô cùng thoải mái: "Hải?"

Ngô Hải là anh trai song sinh với cô, bởi vì anh ra đời trước ba phút, nên được làm anh.

Nhưng nhiều năm như vậy, cùng với sự trưởng thành về mặt tuổi tác thì ngược lại Ngô Huệ lại càng phải chăm sóc anh nhiều hơn.

Năm ấy khi cô bảy tuổi, những đứa trẻ khác đều nghiêm chỉnh ở trong phòng học, chỉ có Ngô Hải ngây ngốc đuổi theo bươm bướm ở ngoài trời, tựa như một đứa trẻ lên ba không hiểu sự đời vậy.

"Chuyện gì vậy chứ? Uống thuốc phá thai mà cũng không phá được chúng nó, đúng là tạo nghiệp mà, sinh ra một thằng ngốc và một con bé chỉ biết tốn cơm tốn gạo, cho đi cũng chẳng ai thèm."

Ngô Ngọc Trâm đứng bên cạnh cửa sổ căn nhà cổ ở Giang Ninh khuôn mặt phiền muộn tựa như tranh thủy mặc Giang Nam.

Lúc đó, ánh mắt oán giận của bà dõi theo Ngô Hải đang chạy ngoài kia, nên chẳng phát hiện ra Ngô Huệ gầy yếu đang đứng ở góc tường.

Sau lại, hai anh em họ chẳng thể thoát khỏi số mệnh bị cho đi, hơn nữa còn bị coi là thẻ đánh bạc tặng cho người đó.

"Huệ!"

"Hử?"

Ngô Huệ quay đầu về phía phát ra âm thanh, phát hiện Ngô Hải đang dùng đôi mắt mông lung mờ tối nhìn chằm chằm vào mình.

Tay anh cầm một quả dứa đã gọt xong.

"Hải đút cho em." Ngô Huệ nở nụ cười, khó khăn dùng giọng nũng nịu nói với anh.

Mặt Ngô Hải lập tức rạng rỡ hẳn lên, ân cần đưa miếng dứa vào miệng cô.

"Ngọt lắm, đúng là hoa quả Hải gọt có khác!"

"Thật sao?" Hai mắt Ngô Hải sáng long lanh: "Vậy anh lại đi gọt nhé..."

"Tôi nói này cậu cả, cậu đã làm nát hai quả dứa rồi, đừng dày vò bộ xương già này nữa..."

Thím Trương ở phía sau "ai ya" một tiếng, mấy năm qua Ngô Huệ quá mệt mỏi vì phải đối phó với công việc, cô mời bà đến chăm sóc Ngô Hải, thím Trương tuổi đã ngoài bốn mươi, tính khí hiền lành, là người chân thành, khi cười lên nhìn rất thân thiết.

"Nhưng... Huệ còn muốn ăn mà, cháu từng nói sẽ làm tất cả vì em ấy." Ngô Hải cũng chẳng dễ dàng buông tha.

Ngô Huệ cười bước tới gần Ngô Hải, cầm lấy cái đĩa trong tay anh rồi đặt xuống, nhìn vào đôi mắt thuần khiết đen trắng rõ ràng của anh: "Được rồi mà, chúng ta không ăn hoa quả nữa, Huệ đưa Hải đi ăn đồ ăn ngon."

"Thật sao!" Ngô Hải vui vẻ ôm lấy cánh tay của cô, cọ vào mái tóc của cô: "Huệ là người tốt nhất!"

Ngô Huệ đưa Ngô Hải tới hiệu cắt tóc gội đầu trước, sau đó dắt anh đến nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Xuân Sơn.

Khi hai người họ vừa xuất hiện trước cửa nhà hàng, lập tức thu hút ánh nhìn của biết bao người, trong đó phần lớn là phái nữ, đều hướng về phía Ngô Hải.

Nếu không nói đến chỉ số IQ, dung mạo của Ngô Hải nhất định sẽ bùng nổ, anh thừa hưởng những gien tốt của Ngô Ngọc Trâm hơn cả Ngô Huệ, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm khiến người khác phải chú ý.

Từ nhỏ Ngô Hải đã thích ăn hải sản, Ngô Huệ cố ý chọn những món đặc trưng của cửa hàng – Miến bào ngư và tôm hùm hấp.

Ngô Huệ là một người phụ nữ tiết kiệm, hôm nay đến nơi hoang phí này cũng là vì Ngô Hải, nói ra có vẻ khó tin, nhưng kết hôn với Trần Gia Huy lâu như vậy, trước nay cô chưa từng dùng tiền của hắn.

Sức ăn của Ngô Huệ không nhiều, ăn vài miếng liền buông đũa xuống, chống cằm nhìn Ngô Hải vui vẻ ăn uống.

"Huệ, không ngon à?"

Ngô Huệ với khăn tay lau miệng cho anh: "Không phải, em no rồi, Hải ăn nhiều vào nhé."

Bùi Quốc Huy vừa bước vào cửa hàng, liền nhanh mắt nhìn thấy Ngô Huệ và Ngô Hải đang ăn ở góc phía tây kia.

"Ô, đó không phải là vợ cháu ngoại nhà anh sao?" Lâm Đức ở bên cạnh, không rõ ý tứ huých vào người Bùi Quốc Huy: "Người đàn ông đó không phải tên họ Trần, nhìn tướng mạo hai người cũng khá thân mật..."

"Cậu không nhìn ra hai người họ khá giống nhau à?" Bùi Quốc Huy lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Chúng ta vào phòng đi, dễ nói chuyện."

Lâm Đức mang nét mặt kỳ dị ngăn anh lại, nở nụ cười như ngứa đòn: "Đừng mà, đã nói là ra ngoài cho thoải mái, nói chuyện gì chứ! Ở đây ăn cơm đi, náo nhiệt mới có không khí chứ."

Lâm Đức nói xong, liền tự ý đi về phía tây.

Bùi Quốc Huy cũng không lập tức đuổi theo, mà đứng im tại chỗ trong giây lát, lúc này mới chạm rãi bước qua.

"Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Ngô Huệ nghe được tiếng chào hỏi liền ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng mỉm cười thân thiện.

"Anh là?"

Người ta không được nhận ra mình, nhưng người đàn ông đó cũng chẳng xấu hổ: "Có thể không còn nhớ, tôi đã từng gặp cô trong buổi họp báo ở Trần thị, mọi người đều nói cô không chỉ là cô chủ Trần thị, mà còn là một trong những người hoạch định xuất sắc nhất nơi này."

Ngô Huệ lầm tưởng anh ta muốn dựa dẫm vào mối quan hệ với Trần Gia Huy, chỉ lạnh lùng gật đầu, thái độ xa lánh cùng sự kiềm chế.

Lâm Đức thấy khả năng nói chuyện với Ngô Huệ không cao, sờ tay lên mũi một cái, hô lên với người ở phía sau: "Sao còn không qua đây? Vừa rồi không phải nói đói bụng, nhất định đòi đến ăn cơm mà?"

Ngô Huệ nghe anh ta nói như vậy, theo bản năng lướt qua nhìn phía sau anh ta, liền thấy Bùi Quốc Huy mặc trên mình bộ âu phục được may rất tinh tế, thong dong đi tới.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Ngô Huệ lại đứng dậy, giống như một người trẻ tuổi nhìn thấy đàn anh đàn chị, mang theo sự cung kính: "Chào chú."

"Chú?" Lâm Đức giễu cợt cười khúc khích, cười trên nỗi đau của người khác: "Em nói này anh ba, anh già biết bao nhiêu..."

Ngô Huệ bị anh ta nói như vậy, lúng túng đến hai gò má phiếm hồng, nhưng xét về địa vị thì Bùi Quốc Huy vốn là bề trên, cô dùng giọng tôn kính cũng chẳng có gì đáng trách.

Khoảnh khắc ấy ánh mắt Bùi Quốc Huy dừng lại trên người Ngô Huệ, sau đó không nói gì mà dời đi, ánh mắt đặt trên người Ngô Hải đang dùng gương mặt đầy cảnh giác nhìn anh cùng Lâm Đức: "Nếu không để bụng, chúng ta làm quen nhé."

Ngô Huệ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói về Ngô Hải, nghiêm túc giới thiệu: "Anh ấy là anh trai song sinh của tôi, Ngô Hải."

Đến lúc giới thiệu về Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ hơi lúng túng, quan hệ của cô với người nhà họ Dương như nước với lửa, đến gặp mặt cũng không biết nên xưng hô thế nào.

"Hải, anh ấy..."

"Tôi là Bùi Quốc Huy, rất vui được quen biết anh."

Dường như nhận thấy sự ngập ngừng của cô, Bùi Quốc Huy lên tiếng nói trước, khuôn mặt hiền lành nhìn Ngô Hải.

Ngô Huệ nghiêng mặt sang, nhìn thấy Bùi Quốc Huy dáng người ngạo nghễ đứng ở đó, bộ âu phục màu đen được làm bằng kaki như dựa theo tâm trạng hiện giờ của anh, kết hợp với chiếc áo trong màu trắng, dù anh im lặng ngưng cả người vẫn không ngừng tỏa ra khí chất cao quý cẩn trọng.

Anh lễ phép đưa tay ra, nhưng chẳng biết tại sao, Ngô Huệ lại có một loại ảo giác bản thân mình đang gặp gỡ một người có chức có quyền vậy.

"Huệ..."

Dù sao Ngô Hải cũng chưa thấy nhiều cảnh đời, bị khí thế mạnh mẽ của Bùi Quốc Huy dọa đến khiếp sợ, kéo ống tay áo Ngô Huệ cầu xin sự giúp đỡ.

Ngô Huệ vỗ vào mu bàn tay của Ngô Hải trấn an, nở nụ cười động viên, ánh mắt cô nhìn Bùi Quốc Huy càng thêm cảm động, vỗn dĩ anh chẳng cần làm vậy, nhưng anh đã chọn cho Ngô Hải sự tôn trọng.

Cô tin rằng, người thông minh như Bùi Quốc Huy, tất đã nhìn ra sự khác thường của Ngô Hải.

Ngô Hải lưỡng lự một lúc, cuống quít cầm khăn tay lên lau tay, đồng thời cũng đưa tay ra.

"Anh... Chào anh, tôi là Ngô Hải..."

Khi tay hai người chạm nhau, Bùi Quốc Huy nở nụ cười hiền hòa: "Rất vui được quen biết anh."

"Ừm, tôi cũng vậy." Ngô Hải nhìn Bùi Quốc Huy, ánh mắt ngưỡng mộ rơi trên cà- vạt của anh.

"Ây da, thêm cả tôi nữa nhé!" Lâm Đức chen ngang, nịnh bợ đưa tay về phía Ngô Huệ: "Chào cô, tôi là Lâm Đức, làm nghề tự do."

"Gọi tôi là Ngô Huệ là được rồi."

Ngô Huệ lạnh nhạt gật đầu, sau khi bắt tay xong liền muốn rút về, vậy mà đối phương lại dùng lực giữ lại.

Ngô Huệ không hiểu nheo mắt: "Anh Lâm?"

Lâm Đức có chút kỳ dị dựa gần cô, cọ vào bên tai cô: "Cô Ngô, cô đã từng nghĩ đến chuyện để anh mình bước vài giới giải trí chưa? Với ngoại hình của cậu ta, lại cộng thêm sự bồi dưỡng từ tôi, trở thành một siêu sao thế hệ mới chỉ là chuyện sớm muộn..."

Đôi mày xinh đẹp của Ngô Huệ nhíu lại, Lâm Đức hiểu nghi hoặc của cô, nhanh chóng rút một tấm danh thiếp từ trong túi ra.

"Cô Ngô, là như thế này, việc tìm kiếm ngôi sao là nghề phụ của tôi."

Ngô Huệ nhếch mép, từ chối cho ý kiến với vấn đề của anh ta, mang theo Ngô Hải trở lại chỗ ngồi.

Mà tấm danh thiếp kia, cô cũng chẳng hứng thú mà xem xét, trực tiếp nhét vào trong túi xách tay.

Lâm Đức thu lại biểu cảm nịnh bợ trên mặt, cố ý chọn ngồi xuống gần bàn Ngô Huệ Lâm, kêu phục vụ lên gọi món ăn.

Hai bàn chẳng qua cũng chỉ cách nhau một mét, Lâm Đức lại cố ý bắt chuyện, đương nhiên không tránh được phải nói vài câu.

"Cô Ngô, chỉ có hai anh em cô ra ngoài thôi à, tổng giám đốc Trần đâu, nghe nói mấy ngày nay không thấy anh ta."

"Anh ấy không rảnh." Ngô Huệ nở nụ cười nhạt: "Công ty có chuyện nên không đi được."

Từ ngày cô giận dỗi rời khỏi khách sạn đó, Trần Gia Huy chẳng thèm về nhà, ở công ty cũng chẳng gặp hắn.

"Giống y anh ba của tôi!" Anh ta chỉ vào Bùi Quốc Huy bên cạnh: "Cũng chỉ biết vùi đầu trong phòng làm việc, bận làm việc kiếm tiền, hôm nay nếu không phải tôi kiên quyết lôi đi, chắc chắn anh ấy lại gọi cơm trưa bên ngoài mất."

"Đàn ông bận chuyện sự nghiệp, cũng chẳng có gì đáng trách." Ngô Huệ có vẻ không quá quan tâm.

Cô phát hiện ra một chuyện, mỗi lần ở trước mặt người khác, dường như Bùi Quốc Huy đều cố gắng giữ khoảng cách với cô.

Tỷ như lần trước trong yến tiệc nhà họ Dương ở khách sạn, lại thêm hôm này trước mặt Lâm Đức nữa.

Không giao lưu bằng lời nói, thậm chí đến ánh mắt cũng chẳng chạm nhau.

Nhưng Ngô Huệ cũng vui vẻ vì điều đó, như vậy, có thể tránh được không ít những chuyện xấu hổ cùng những rắc rối.

Phục vụ đặt miến bào ngư lên bàn, Lâm Đức kinh ngạc nheo mắt: "Không giao nhầm đấy chứ?"

"Vâng là vị này gọi ạ." Phục vụ móc đơn gọi món ra như tìm chứng cứ, chứng minh cái Bùi Quốc Huy chọn trên đó.

Lâm Đức liếc nhìn dáng vẻ mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình của Bùi Quốc Huy, lườm một cái: "Cái đồ lập dị!"

Rất nhanh bàn đã đầy đồ ăn.

Lâm Đức thèm ăn đến mức đổ cả bát canh hàu rong biển vào trong bát của mình, vừa huyên thuyên với Bùi Quốc Huy.

"Có phải anh làm cho công chúa nhà họ Dương kia không vui rồi không? Anh biết không, lúc cô ta gặp em sắc mặt đáng ghét biết bao, em có làm gì đâu, chắc vấn đề xuất phát từ anh hả?"

Bùi Quốc Huy ăn thức ăn của mình, chẳng thèm để ý đến sự oán giận của anh ta.

Lâm Đức lập tức quay đầu lại, nâng giọng: "Người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này hết thuốc chữa rồi, bà xã cũng không biết dỗ, làm liên lụy đến người làm anh em như tôi, đi cùng cũng phải nhìn sắc mặt."

Không biết dỗ vợ để vợ vui?

Ngô Huệ mắt liếc Bùi Quốc Huy, buổi yến tiệc hôm đó, cô tận mắt chứng kiến anh nâng cô ta lên tận trời xanh mà.

"Cô Ngô, cô cũng là phụ nữ, cho tôi xin chút đề xuất đi."

Ngô Huệ khẽ động khóe miệng mỉm cười: "Việc này không nên nói linh tinh, dù sao mỗi người đều có một suy nghĩ riêng mà."

"Haizz, cô nói cũng đúng, có điều bà vợ đó của anh ba tôi, chà chà, nổi tiếng khó nuôi rồi." Lâm Đức bắt đầu ăn không nói có lắc đầu: "Mỗi tuần đều phải đến Pa-ri shopping, đúng là tự coi mình đang ở Pháp hay sao? Một sáng nào đó không nhận được một đóa hoa hồng, vậy anh ba đừng mong yên ổn sống tiếp, cô xem dáng vẻ yếu thận của anh ấy kìa..."

Ngô Huệ cười gượng hai tiếng, thừa dịp làm bộ uống nước, quay mặt chỗ khác.

"Tôi đùa thôi!" Lâm Đức cười ha ha, chỉ vào Bùi Quốc Huy phía đối diện: "Anh ba của tôi rất tự trọng, trước kia không biết có bao cô gái thầm thương trộm nhớ anh ấy, anh ấy chính là thằng ngốc, cứng rắn đến mức lỳ lợm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK