Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 68: ANH BA

Dương Thanh Ngân cảm thấy những người này không hứng thú lắm, khóe miệng giần giật, ôm chầm lấy cánh tay Bùi Quốc Huy: “Chồng à, còn anh thì sao?”

Bùi Quốc Huy xoa huyệt thái dương: “Công ty có vài dự án cần xử lý...”

Dương Thanh Ngân cạn lời.

“Làm sao vậy?” Bùi Quốc Huy chu đáo nhận ra tâm trạng Dương Thanh Ngân không vui.

Cô ta bĩu môi: “Không có gì, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm đầu.”

Bùi Quốc Huy cười nhạt: “Chồng, lúc này Phương Phương không thoải mái lắm nên tối nay em ở cùng cậu ấy có được không?”

Dương Thanh Ngân nói xong, lẳng lặng quét mắt nhìn Lâm Đức, nắm lấy áo vest Bùi Quốc Huy, giả bộ làm nũng.

Bùi Quốc Huy gật đầu: “Bạn thân cũng rất quan trọng.”

“Em biết chồng tốt nhất mà, nhất định sẽ thông cảm cho em.” Dương Thanh Ngân cười rộ lên.

“Buổi sáng muốn ăn gì để anh dặn nhân viên, bảo ngày mai mang đến phòng bọn em.”

Mặc dù bị Trần Gia Huy đối xử lạnh nhạt, nhưng trông thấy Bùi Quốc Huy dịu dàng chu đáo với mình như vậy, Dương Thanh Ngân cũng thỏa mãn. Cô ta thân mật vui vẻ tựa vào vai Bùi Quốc Huy: “Ừ, anh gọi một chút là được rồi.”

Bùi Quốc Huy cười ôn hòa: “Vậy để anh tự gọi.”

Dương Thanh Ngân nhìn những người khác trên bàn, cả đám đều vùi đầu im lặng ăn uống. Không khí bắt đầu có chút lạnh lùng.

Đúng lúc này điện thoại của Dương Thanh Ngân đổ chuông.

“Em ra ngoài nghe điện thoại đã.” Dương Thanh Ngân như được đại xá, cầm điện thoại chạy đi.

Cô ta vừa đi khỏi, Lâm Đức và Kim Ngâm bắt đầu mồm mép tép nhảy.

“Anh Ba, sao anh có thể chịu được người phụ nữ như cô ta chứ?”

“Bạn thân cũng rất quan trọng... Em bảo này anh Ba, anh không muốn ngủ với cô ta thì cứ việc nói thẳng ra đi!”

Vẻ mặt Bùi Quốc Huy thản nhiên, yên lặng nhấp một hớp rượu.

Lý Bảo Nam nhìn Bùi Quốc Huy bên cạnh, tặc lưỡi cười: “Anh Ba, em cũng rất tò mò, sao anh có thể để mắt tới Huệ nhỉ?”

“Cô gái kia rất cao ngạo lạnh lùng, cùng nhau ăn cơm nhưng không thấy a du nịnh nọt. Em còn tưởng anh cho dù không tìm người xinh xắn như Dương Thanh Ngân nhưng ít nhất cũng phải tạm được chứ, không ngờ lại nhìn trúng kiểu ấy.” Kim Ngâm cũng góp lời.

“Thằng nhóc này, lời của cậu, anh đây không thích nghe đâu.” Lâm Đức cau có không vui: “Cái gì gọi là kiểu ấy? Huệ nhà tôi chỉ là không xinh đẹp như Dương Thanh Ngân thôi.”

Kim Ngâm ném một tờ khăn giấy tới: “Tôi không tin cô Ngô kia nghe thấy câu này của cậu mà vui vẻ.”

“Vậy thì cũng hơn miệng chó không thể phun ra ngà voi như cậu.” Lâm Đức cầm vỏ cua ném mạnh lại.

Lý Bảo Nam nhìn hai người chưa nói được vài câu đã bắt đầu cãi nhau, nghẹn lời đành chịu.

Vẻ mặt Bùi Quốc Huy thờ ơ, như thể chủ đề của bọn họ không liên quan đến mình vậy.

Kim Ngâm quay đầu lại cười sằng sặc, nhìn Bùi Quốc Huy và cảm thán: “Em thấy đúng là bất ngờ, thì ra anh Ba cũng có ngày rơi vào lưới tình, hơn nữa còn sớm hơn nhiều so với chúng ta!”

Bùi Quốc Huy ngẩng đầu liếc xéo anh ta, nhếch môi cười: “Duyên phận tới, đây là chuyện bất khả kháng thôi.”

Trên bàn ăn, Lý Bảo Nam, Lâm Đức và Kim Ngâm không hẹn mà cùng cười ha ha đầy quái dị.

Hồ Khang vẫn ngồi im lìm tại chỗ, chỉ là ngón tay lại gõ mấy hàng chữ trên điện thoại.

Lâm Đức vui sướng giật tới đọc: “Chỉ trong 20 phút trên bàn ăn, anh Ba nhìn trộm cô Ngô không dưới hai mươi lần.”

Nói xong, anh ta cười hô hố, nhưng vẻ mặt đột nhiên khựng lại, ôm bụng khó tin nhìn Hồ Khang: “Cậu... tại sao vừa nãy không nói trên bông cải xanh có sâu, thật ác độc...”

Kim Ngâm hả hê cười to đầu tiên.

Lý Bảo Nam lại túm lấy điện thoại tiếp tục đọc: “Vừa rồi toàn bộ ánh mắt của Kim Ngâm đều rơi vào bộ ngực mê người của Dương Thanh Ngân...”

Mặt Kim Ngâm lập tức lạnh lẽo.

Lý Bảo Nam còn định tiếp tục nữa, nhưng rất nhanh lại cau lại: “Tên Hồ Khang chết tiệt, tôi nào có sờ sắp đùi ghê tởm của cậu hả?”

Hồ Khang chậm chạp lấy lại điện thoại của mình.

Lâm Đức đá đểu: “Hồ Khang, ngày ngày cậu để ý tới những chuyện nhàm chán này để tán gẫu sao?”

Hồ Khang gật đầu: “Thầy tôi nói quan sát chi tiết cuộc sống nhiều vào sẽ có ích cho việc giảng dạy.”

Đúng lúc này, Dương Thanh Ngân nghe điện thoại xong, quay lại nhà ăn.

Bùi Quốc Huy đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, chờ cô ta tới.

Những người khác lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm trang như đại thần cổ đại vào triều.

Dương Thanh Ngân ngồi xuống ghế, cảm thấy bầu không khí xung quanh thật sự nhàm chán khiến người ta khó mà hít thở.

Cô ta nán lại thêm năm, sáu phút nữa mới mở miệng: “Phương Phương uống nhiều quá, thân thể khó chịu, em đi chăm sóc cô ấy trước đây.”

Bùi Quốc Huy: “Đi đi, có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”

Bóng dáng Dương Thanh Ngân vừa biến mất khỏi cửa, những người khác trên bàn ăn lại rối rít bỏ dao nĩa xuống.

Kim Ngâm mở lời: “Anh Ba, anh định khi nào mới ngả bài với cô ta?”

Bùi Quốc Huy lừ anh ta, kéo khăn lên lau miệng.

...

Ngô Huệ đứng ở cửa phòng, chốc lát sau mới đẩy cửa đi vào.

Trần Gia Huy đưa lưng về phía cô, ngồi trên sô pha xem ti vi. Nghe thấy tiếng động, hắn cũng không buồn quay đầu, tiếp tục xem ti vi.

Ngô Huệ nhớ tới cuộc cãi vã trong nhà ăn, tiến lên giải thích: “Tôi hóng mát trên boong thuyền, tình cờ gặp phải... anh Cao nên đi ăn cơm cùng với anh ấy. Về phần món bánh, cảm ơn lòng tốt của anh.”

Chuyện xảy ra với Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ giấu diếm theo bản năng.

Trần Gia Huy vẫn không có phản ứng nào.

Ngô Huệ đứng yên chốc lát mới về phòng lấy quần áo định đi tắm. Cô vừa xoay người đi thì Trần Gia Huy đột ngột đứng lên, một tay đẩy cô áp vào tường, hôn dồn dập tới tấp.

Ngô Huệ quay mặt tránh đi, thế nhưng hắn lại đưa tay giữ mặt cô lại.

Trong miệng hắn toàn vị rượu mạnh cay nồng, hắn đưa tay kéo áo len trên bờ vai cô xuống, để lộ chiếc áo ngực màu đen, một tay dò vào cổ áo tựa con rắn, bàn tay nắm chặt nơi nhẵn mịn vung tròn của cô.

“Ưm...” Ngô Huệ dốc toàn lực đẩy hắn ra, mắt ngân ngấn nước: “Trần Gia Huy, rốt cuộc anh muốn thế nào!”

“Muốn thế nào ư?” Trần Gia Huy nhếch môi, đáy mắt ẩn hiện luồng sáng lạnh: “Thằng khác có thể cưỡi lên người cô, sao tôi không thể?”

Ngô Huệ chua xót, giơ tay định tát Trần Gia Huy: “Anh cút ngay cho tôi!”

“Ngô Huệ!” Hắn vươn tay bắt lấy cổ tay cô, ép cô vào tường, tức giận quát: “Dựa vào cái gì vậy? Tôi là chồng cô, người phải cút là tên khốn Lâm Đức kia mới phải!”

“Có liên quan gì tới anh?” Ngô Huệ cười lạnh: “Anh chê tôi bẩn, Lâm Đức làm sao có thể coi trọng người đàn bà bẩn thỉu như tôi chứ? Anh tưởng ai ai cũng như anh, có thể ăn nằm với người khác dễ dàng ư?”

Trần Gia Huy ngẩn người, cười gằn: “Đúng vậy, tôi trăng hoa chơi bời, vì vậy ăn nằm với cô vừa hợp!”

Ngô Huệ liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị anh ta khóa chặt trong lòng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

“Trần Gia Huy, buông ra, anh không nghe thấy tôi nói à, buông ra!”

Trần Gia Huy làm như không nghe được lời cô nói. Một người cục tính và lạnh lùng như anh ta bỗng giờ phút này hai mắt hằn tia máu, cánh tay giữ chặt người phụ nữ trong ngực.

Áo len của Ngô Huệ nửa treo trên eo, mái tóc đen rối tung, vừa chật vật vừa quyến rũ.

Chẳng mấy chốc cô đã thôi giãy, giọng nói ngập tràn sự châm biếm: “Anh không chấp nhận vợ mình yêu thằng khác phải không? Trần Gia Huy, thật ra anh không hề yêu tôi một chút nào phải không? Anh làm vậy chẳng qua là lòng tự ái quấy phá, anh không tài nào chấp nhận người phụ nữ của mình bước vào vòng tay của một người đàn ông khác mà thôi.”

Trần Gia Huy mím chặt môi, cúi đầu nhìn cô không tiếp lời.

“Bị tôi đoán trúng à?”

Ngô Huệ cười khổ, chậm rãi đẩy hắn ra: “Tôi đến đó không chỉ có một mình, cho nên... Anh hoàn toàn không cần phải như thế.”

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Trần Gia Huy lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt như muốn khoét một lỗ trên người cô.

“Buổi tối tôi đến ngủ với mẹ tôi.” Ngô Huệ sửa sang lại áo lên trên người, toàn thân nhẹ nhõm, cúi xuống muốn lấy vali của mình.

Không ngờ Trần Gia Huy nhấc chân dài lên, thuận thế đá vali sang một bên.

“Anh làm gì thế?” Ngô Huệ giận đến nỗi giọng run run.

Cô vừa dứt lời, Trần Gia Huy bế phắt cô lên, vứt lên giường.

Ngô Huệ bị rơi xuống chiếc giường đàn hồi xóc nảy, đang muốn đứng dậy thì Trần Gia Huy đè lên. Hắn giữ hai tay cô bắt chéo đặt lên đầu giường, một tay còn lại vọt vào áo của cô, lướt qua da thịt trắng nõn, chậm chạp mà mang tính xâm lược, cúi đầu đặt môi lên má cô, hôn từ vành tai đến cổ.

Mắt Ngô Huệ hơi nong nóng, hay tay bị kiềm giữ nên chỉ có thể dùng chân đá Trần Gia Huy. Thế nhưng dường như hắn đã có đề phòng từ trước, hung hăng chặn lại chân cô, sức lực đủ để cô không thể cựa quậy.

Tay Trần Gia Huy lưu loát cởi bỏ áo ngực của cô, thô lỗ kéo xuống áo và áo ngực của cô, nhìn cô trần trụi, ngọn lửa nơi đáy lòng hắn như bùng cháy, ánh mắt sáng quắc, hô hấp dồn dập, nuốt từng ngụm nước miếng.

Hắn cúi người xuống chặn cô, đôi môi chính xác phủ lên môi cô, dùng đầu lưỡi đẩy mở đôi môi đang ngậm chặt của cô.

Ngô Huệ vô lực phản kháng, dưới tình thế cấp bách nên cắn hắn một cái thật mạnh.

Mùi máu tươi nồng đậm nhanh chóng lan tràn khoang miệng hai người. Thân thể Trần Gia Huy cứng đờ, nhưng ngay sau đó càng hôn sâu hơn, như thể không sợ vết thương nơi đầu lưỡi.

Chiếc giường đôi sạch sẽ gọn gàng trở nên xốc xếch dưới sự giày vò của hai người họ, chăn rơi xuống mặt đất, ga giường cũng nhăn nhúm.

Hắn hôn mạnh bạo khiến Ngô Huệ cảm nhận được cơn tức và dục vọng chinh phục của hắn.

Trần Gia Huy đứng thẳng, một tay giữ Ngô Huệ nằm yên trên giường, tay còn lại cởi dây lưng trên quần jean của cô.

Tiếng kim loại ma sát khiến Ngô Huệ như rơi xuống vực sâu. Cô không giãy dụa nữa, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc: “Trần Gia Huy, anh muốn cưỡng bức tôi sao?”

“Cưỡng bức ư? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sinh hoạt tình giục là chuyện quá bình thường. Hơn nữa... cưỡng bức trong khi đã kết hôn, cô dám nói câu này khỏi miệng ư?”

Trần Gia Huy cau chặt mày, đáy mắt che giấu ngọn lửa dục vọng muốn thiêu đốt tất thảy.

Cánh môi Ngô Huệ rỉ máu, cô nhìn xoáy vào đôi mắt hắn, như có mối thù truyền kiếp. Đột nhiên cô bật cười, quay đầu đi: “Anh đã ham muốn như thế thì nhanh lên một chút.” Cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Quần dài của cô đã bị kéo xuống bắp chân, lộ ra đôi chân dài trắng nõn cân đối. Hai chân đột nhiên bị hắn tách ra, nơi cương cứng của hắn chen giữa hai chân cô, bàn tay với những khớp xương rõ ràng chống bên cạnh hai chân cô, toàn bộ hơi thở nóng rực phả lên gương mặt trắng bệch của cô.

Bàn tay to của hắn quét qua phần bụng nhẵn nhụi của cô, cảm nhận cảm xúc căng thẳng vô cùng của cô.

Đôi lông mi đen rậm của Ngô Huệ khẽ rung động, giọng nói khàn khàn mang theo sự hờ hững và châm chọc: “Tôi coi như kiếm chỗ phục vụ đêm vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK