Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 121: TÌNH THẾ XOAY CHUYỂN

Những phóng viên ở hiện trường cũng cảm kích nhìn sang vị nhị đại tiểu thư nhà họ Hồng rất thấu tình đạt lý này, đều lui về phía sau hai bước đáp lại thái độ hữu hảo của cô, khi đặt câu hỏi cũng không còn vẻ bén nhọn như lúc trước nữa.

“Ông Trần, về chuyện ông ly dị với vợ mình, ông cho rằng đâu chính là vấn đề lớn nhất?”

“Theo tin tức chúng tôi nhận được, cô Ngô Huệ vợ ông có quan hệ rất gần gũi với nhà họ Bùi, ông là cho phép kiểu qua lại như vậy? Hay vốn là không biết chuyện, cho nên sau khi biết chân tướng liền lập tức làm đơn ly dị?

Trần Gia Huy lạnh lùng nhìn vào dàn microphone trước mặt, cánh tay bị mấy người khác ghì chặt. Anh cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Dương Thanh Ngân đang tựa vào bên cạnh mình, trên đó còn vương chút nước mắt, môi trắng bệch.

“Ông Trần, tin tức liên quan tới ông cũng không ít. Lần này phu nhân xảy ra chuyện như vậy, ông có cảm thấy đây giống như một đòn trả thù của cô Ngô Huệ đối với ông hay không?”

“Nghe nói phu nhân ông gia cảnh bình thường, ban đầu kết hôn với ông là thật sự vì yêu hay còn vì những lý do khác? Hiện nay, phu nhân và ông Huy nhà họ Bùi có quan hệ mập mờ không rõ, không phải là bởi vì cây cổ thụ nhà họ Bùi này có bóng mát lớn hơn đấy chứ?”

Đôi đồng tử của Trần Gia Huy bỗng trở nên âm u mà lạnh lẽo. Bất chợt, một xúc cảm ấm áp mềm mại bao trùm bàn tay anh, khiến thân thể anh có chút sững sờ.

Dương Thanh Ngân miễn cưỡng nở nụ cười với đám phóng viên đứng xung quanh. “Tôi hiểu công việc của các vị, nhưng cũng mong các vị thông cảm cho chúng tôi. Nếu các vị thật lòng muốn phỏng vấn, có thể hẹn lịch trước với quản lý phòng quan hệ xã hội của Trần thị được không?”

Đám phóng viên có chút sửng sốt, không chấp nhận kiểu ứng phó như vậy, ngược lại càng nhao nhao muốn tiến vào bên trong.

Trần Gia Huy cúi đầu nhìn người phụ nữ đứng cạnh mình. Lúc cô bị cả đám phóng viên chen lấn sắp ngã nhào, anh đưa tay níu vào eo cô, bảo vệ cô bên người. Anh ngước mắt, môi mỏng khẽ nhếch: “Rốt cuộc các người muốn sao?”

“Ông Trần, ông cảm thấy thế nào về việc vợ mình cũng nôn nóng với việc ly dị?”

“Tôi cho rằng các người đã hiểu lầm rồi.” Giọng đàn ông trầm thấp mà lạnh lùng vang lên.

Ngô Huệ đứng ở thang máy bên cạnh, nghe được cũng bỗng chốc sững sờ.

Trần Gia Huy nhận lấy một cái microphone, gương mặt anh tuấn cũng trở nên nhu hòa mấy phần: “Thật ra, chuyện không phải kiểu như mọi người tưởng tượng.”

“Kiểu gì cơ?” Một người vội vàng hỏi lại, những phóng viên khác cũng chen lấn giơ cao microphone.

Ngô Huệ ôm chặt hộp giấy trong tay, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Trần Gia Huy , quyết không bỏ qua một biểu cảm nhỏ nào trên gương mặt anh.

Cô không nghĩ tới Trần Gia Huy sẽ trả lời như vậy.

Nhưng một khắc sau, câu trả lời của Trần Gia Huy lại giống như con dao nhọn sắc bén hung hăng rạch vài vết trong lòng cô.

Trên mặt Trần Gia Huy mang nụ cười nhàn nhạt, bộc lộ vẻ khôn khéo và trầm ổn của một thương nhân: "Thật ra tôi và cô ấy đã ở riêng rất lâu rồi, bây giờ nếu vợ tôi tìm được người trong lòng, muốn ly dị với tôi, bất kể như thế nào tôi vẫn nguyện ý chúc phúc cô ấy."

Đám phóng viên hiểu ra: "Nói như vậy, phu nhân ông thực sự ngoại tình sao?"

“Ông và phu nhân ở riêng, không phải vì lý do phu nhân ông ngoại tình chứ?”

Nếu nói Dương Thanh Ngân là hung thủ đẩy cô xuống biển sâu, vậy Trần Gia Huy chính là kẻ đồng lõa lái thuyền cấp cứu rời đi.

Ngô Huệ nhàn nhạt nhìn bọn họ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đau đớn dậy lên trong lòng bị cô mạnh mẽ nén xuống.

Bên kia, Dương Thanh Ngân kinh ngạc nhìn Trần Gia Huy, đáy mắt lấp lánh ánh nước: "Anh Huy..."

Trần Gia Huy rũ mắt, nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Dương Thanh Ngân. anh nhớ tới lời dặn dò của Cao Hồng Quân, nếu như không nắm chắc cơ hội lần này, sau này anh muốn danh chính ngôn thuận cùng một chỗ với vũ hân liền khó hơn, nhưng nếu như bên có lỗi là Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy...

Anh quay mặt đi, lại ngoài ý muốn chạm phải một đôi mắt đen cách đó không xa.

Ngô Huệ ôm hộp giấy yên lặng đứng ở đó, vượt qua đám phóng viên, tầm mắt rơi vào trên người anh.

"Anh Huy, anh sao vậy?" Dương Thanh Ngân siết tay anh, cô nắm rất chặt, thế nhưng người đàn ông chẳng hề mảy may có phản ứng, chỉ là nhìn chằm chằm về một hướng khác, không rõ cảm xúc.

Dương Thanh Ngân theo hướng đó nhìn sang, liền trông thấy Ngô Huệ đứng bên cạnh thang máy.

Vậy nhưng, trong mắt cô không một tia kinh ngạc, giống như đã sớm lường trước Ngô Huệ sẽ xuất hiện ở đây.

Trần Gia Huy nhìn thẳng Ngô duyệt, môi mỏng khẽ động: "Nếu như cô ấy thật sự có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ tôn trọng cô ấy."

"Anh Huy, anh làm sao có thể nói như vậy?"

Dương Thanh Ngân quay đầu về hướng Ngô Huệ đang đứng vội vàng kêu lên: "Huệ, anh Huy không phải có ý như vậy!"

Nhất thời, tất cả đám phóng viên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía thang máy bên kia.

"Đó không phải Trần phu nhân sao?"

"Đúng vậy, hình như là cô ấy. Tại sao cô ấy lại xuất hiện như vậy, chẳng lẽ là bị nhà họ Trần sa thải sao?"

"Có lẽ thật sự là cô ta tiết lộ sách án rồi. Đi, chúng ta trước tiên phỏng vấn cô ta xem sao!"

Đám phóng viên vội vàng rút ra microphone, cả đám dũng mãnh hướng về Ngô Huệ đứng bên cạnh thang máy.

"Cô Ngô, cô đã đọc được tin tức trên mạng chưa? Liên quan đến việc cô ngoại tình, cô có muốn giải thích gì không?"

"Căn cứ vào những lời vừa rồi của ông Trần, hôn nhân của hai người đã sớm tan vỡ, xuất hiện chuyện như vậy, có phải bởi vì cô đã làm ra hành động không thích hợp, mới khiến ông Trần muốn buông bỏ cuộc hôn nhân này hay không?"

Tầm mắt của Ngô Huệ quét qua gương mặt tay phóng viên đưa ra câu hỏi sắc bén đó, bọn họ giống như đã chứng thực, trong lời nói cũng nhận định cô chính là bên phạm sai lầm.

Bên kia, Trần Gia Huy nhìn thấy Ngô Huệ bị bao vây, theo bản năng bước lên một bước.

"Ôi..." Một tiếng kêu nhè nhẹ vang lên bên tai anh.

Trần Gia Huy quay đầu, liền thấy Dương Thanh Ngân đỡ bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khóe miệng vẫn gắng gượng nở nụ cười với anh.

"Anh Huy, anh vừa rồi nói như vậy là không đúng, mau đến giúp Huệ, đám phóng viên kia không dễ đối phó chút nào."

Trần Gia Huy lại không tiến lên nữa, mà xoay người, để cô ta dựa vào trên người: "Vừa rồi không phải là bị đụng phải đấy chứ?"

Dương Thanh Ngân lắc đầu, giọng nói yếu ớt vô lực: "Không cần lo lắng cho em."

Trần Gia Huy nhìn chằm chằm bụng cô, có chút căng thẳng: "Đến phòng làm việc nghỉ ngơi một chút đi."

"Ừ." Dương Thanh Ngân gật đầu, trong đôi mắt đen có chút rung động, dịu dàng nhìn lên gò má anh tuấn của anh.

Tầm mắt của Ngô Huệ vượt qua đám phóng viên, liền thấy Trần Gia Huy che chở Dương Thanh Ngân dè dặt đi về phía lối đi an toàn, anh cúi đầu dịu dàng nói gì đó với Dương Thanh Ngân, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu nhìn cô, xem cô có thể hay không ứng phó với những phóng viên như lang như hổ này.

Mặc dù vốn không từng nuôi hy vọng, nhưng khi hết thảy những chuyện này xảy ra, vẫn cảm thấy bản thân thật đáng thương mà nực cười.

"Cô Ngô, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô vội vàng ly dị như vậy, là bởi vì tam thiếu gia nhà họ Bùi – Bùi Quốc Huy sao?”

"Có phải cô cảm thấy Bùi Quốc Huy thích hợp làm đá lót đường giúp cô leo đến đỉnh kim tự tháp hơn hay không? Vì vậy cô không chút do dự từ bỏ tổng giám đốc Trần, thậm chí không màng tới những tiêu chuẩn đạo đức, quyến rũ chú mình sao?"

Đối mặt những câu hỏi bén nhọn này, Ngô Huệ cũng không giống Dương Thanh Ngân dùng nước mắt tranh thủ đồng cảm, cô nhếch khóe môi, ôm hộp giấy, chuẩn bị mở miệng đáp lại: "Tôi..."

"Mọi người đã tò mò với nội tình như vậy, tại sao không đến thẳng tập đoàn nhà họ Bùi, tôi rất vui lòng trả lời các vị."

Một giọng nam trầm ấm dễ nghe xuyên qua đám người tiến vào.

Giọng nói quen thuộc khiến Ngô Huệ bỗng dưng ngước mắt, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chay qua.

Cô không nghĩ tới ở nơi đầu gió ngọn sóng này, Bùi Quốc Huy lại chủ động xuất hiện.

Lúc này anh không nên tới đây, lúc này xuất hiện trước mặt phóng viên là đại kỵ, anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, không thể nào không biết.

Ánh mặt trời rơi xuống cửa sổ thủy tinh sát đất, Bùi Quốc Huy xuất hiện ở cửa, mái tóc anh rất đen, dưới ánh nắng mặt trời chiết xạ ra ánh sáng. Anh mặc âu phục bằng thủ công khéo léo, mặt mũi anh tuấn, khí chất bất phàm khiến người khác chú ý.

Đám phóng viên không khỏi chủ động nhường ra một con đường.

Ngô Huệ chăm chú nhìn Bùi Quốc Huy đang từ từ đi lại phía mình, trong lòng vừa cảm thấy có chút rối rắm lại có phần cảm động.

Bùi Quốc Huy đứng yên bên cạnh cô, tất cả microphone trong nháy mắt liền dời qua phía anh.

Tần số ánh đèn lóe lên càng tăng nhanh, Ngô Huệ dường như không thể mở mắt nổi, vậy mà ánh mắt lại không thể rời khỏi gương mặt ấy.

Bùi Quốc Huy đáy mắt chưa ý cười, anh ngưng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đối mặt với những phóng viên kia.

Một khắc sau, Ngô Huệ cảm giác trên mu bàn tay truyền tới xúc cảm ấm áp, rất nhanh, trên ngón áp út truyền tới cảm giác lạnh như băng. Khi cô muốn cúi đầu nhìn cho rõ, Bùi Quốc Huy đã nắm tay cô giơ lên: "Sự thật là, tôi cũng đang có dự định cầu hôn cô Ngô Huệ đây."

Anh mang trên mặt một nụ cười dịu dàng, giọng nói chắc nịch không cho phép bất cứ ai nghi ngờ.

Ngô Huệ kinh ngạc nhìn anh, thần sắc trên mặt cô và những phóng viên kia giống nhau như đúc, đều là kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Cô nhìn bàn tay mình đang giương cao, trên ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương lớn, dưới ánh mặt trời đang tản ra màu sắc thuần khiết tịnh lệ.

"Mọi người có lẽ không biết, tôi đã ly dị với cô Dương, cho nên cái mà các vị gọi là ngoại tình thực sự chỉ là giả dối hư ảo."

Đám phóng viên nhao nhao, bắt đầu châu đầu ghé tai, hiển nhiên chưa kịp thích ứng với tình thế xoay chuyển bất ngờ như vậy.

Tầm mắt Bùi Quốc Huy nhàn nhạt quét qua mọi người: "Vốn là đây là chuyện riêng của tôi, không cần phải công khai trước mặt người khác, nhưng hiện tại thấy mọi người sinh ra một vài hiểu lầm không đáng có như vậy, thậm chí còn làm tổn thương người phụ nữ tôi yêu, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đứng ra làm rõ."

Dứt lời, đám phóng viên lập tức như muốn nổ tung, tiếng máy ảnh đua nhau vang lên tách tách.

Đám máy ảnh đều tập trung lia tới hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, hay đúng hơn là nhắm chuẩn vào chiếc nhẫn nạm viên kim cương cỡ lớn kia.

Ánh mắt Bùi Quốc Huy nhu hòa mà quyến luyến nhìn cô: "Thật ra, tôi cũng đã yêu mến cô Ngô từ rất lâu, nhưng bởi vì cô là vợ Gia Huy, mà cá nhân tôi cho rằng yêu một người không nhất định phải lấy được người đó, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được. Vì vậy tôi chôn sâu tình yêu này xuống đáy lòng, cho tới hôm nay tôi đọc được tin tức ấy trên mạng."

Mày rậm của Bùi Quốc Huy nhíu lại, vượt qua khe hở giữa đám phóng viên, nhìn về phía Trần Gia Huy ở lối đi an toàn cạnh cách đó không xa: "Biết được tin Gia Huy ly dị với Ngô Huệ tôi cảm thấy rất tiếc, nhưng tôi cũng tin rằng đau dài không bằng đau ngắn, một đoạn tình cảm này kết thúc, đồng nghĩa một đoạn tình cảm khác sẽ bắt đầu. Bây giờ tôi không cần đau khổ kìm chế tình yêu của tôi với cô Ngô nữa, có thể quang minh chính đại cho mọi người thấy được tâm ý của tôi dành cho cô ấy."

Trần Gia Huy nhìn Bùi Quốc Huy đột nhiên xuất hiện, bàn tay buông bên người nắm chặt thành quyền, trên mặt tuy bình tĩnh, nội tâm lại giống như có giông bão cuộn trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK