Đứng ở đại sảnh vắng vẻ, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, Ngô Huệ hỏi cô lễ tân đường vào nhà vệ sinh. Lúc quay lại vừa hay nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang đẩy cửa bước vào.
Bởi vì ban nãy vừa xảy ra một vài chuyện xấu hổ, vậy nên Ngô Huệ có chút đề phòng với Bùi Quốc Huy. Cô tiến đến chào hỏi anh với vẻ mặt không mấy vui vẻ rồi dè dặt quay mặt đi để giảm bớt cảm giác ngại ngùng.
Một lát sau, Ngô Huệ đoán Bùi Quốc Huy đã về tới phòng rồi, cô mới quay đầu lại, thật không ngờ…
Bùi Quốc Huy đứng ngay phía sau cô, tay đút túi quần, nhìn cô với vẻ tự đắc.
Ngô Huệ cố gắng rất lâu mới miễn cưỡng bật ra một nụ cười cứng ngắc, nhìn chiếc thang máy đang đóng kín với vẻ cầu cứu.
Cô chưa bao giờ mong chờ sự xuất hiện của Trần Gia Huy như lúc này.
“Xin lỗi cô, cô có thể đổi chỗ cho tôi được không?” Một giọng nữ ngọt ngào phá vỡ suy nghĩ viển vông của Ngô Huệ.
Ngô Huệ nghe thấy vậy liền quay đầu, cô phát hiện mình đang đứng chắn trước một tấm biển quảng cáo về chương trình ưu đãi của khách sạn.
“Cô ơi, cô có thể đứng về phía cậu kia được không? Chúng tôi phải lau chùi tấm biển này rồi, sợ làm bẩn áo váy của cô.”
Nhân viên lễ tân lịch sự xin phép cô, Ngô Huệ cuống quít tránh ra, gương mặt đỏ bừng.
Cô nhìn về phía Bùi Quốc Huy nhưng không đi về phía anh mà đi thẳng về phía thang máy.
Có điều cô vừa mới đi được hai bước thì cửa thang máy bỗng mở ra.
“Chồng ơi!”
Là giọng của Dương Thanh Ngân, cô ta bước nhanh về phía Bùi Quốc Huy, ánh mắt liếc qua Ngô Huệ với vẻ hơi sững sờ: “Ngô Huệ, cô cũng ở đây á?”
Ngô Huệ còn chưa kịp đáp lời thì một giọng nam trầm ấm dễ nghe ngắt lời cô.
“Sao em lại thay trang phục vậy?”
Nhờ lời nhắc nhở của Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ mới để ý chiếc váy dài màu trắng mà Dương Thanh Ngân mặc trước đó đã được thay bằng bộ váy liền áo màu đen.
“Đây là bộ Phương đem từ nước ngoài về tặng em đó, đẹp không?”
Dương Thanh Ngân nhấc váy xoay một vòng, khuôn mặt tràn đầy vui sướng.
Bùi Quốc Huy vuốt cằm, tỏ vẻ đánh giá Dương Thanh Ngân một lát rồi gật đầu nói: “Rất hợp với em.”
Sau đó lại tiếp tục có người đi ra từ thang máy.
Trần Gia Huy nhìn thấy Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ đứng rất gần thì nhăn mặt nhăn mày.
Hắn đi ra từ trong đám người, âm thầm đứng giữa Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ, tay đặt lên eo Ngô Huệ rồi kéo cô lại gần hắn: “Ngô Huệ không khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà trước.” Nói xong, hắn đưa cô đi.
“Đi vội như vậy làm gì chứ? Ai không biết còn tưởng sau lưng có ma đuổi theo nữa đó...” Đỗ Phương Phương giễu cợt.
Dương Thanh Ngân cười dịu dàng, quan tâm Trần Gia Huy nói: “Bận rộn cả ngày rồi, nên chắc mệt mà.”
Tiếp đó cô ta ôm lấy khuỷu tay Bùi Quốc Huy, chu môi nũng nịu nói: “Chồng à, sao anh lại đứng cùng Huệ trong đại sảnh vậy?”
“Hình như cô ấy đang đợi ai đó, anh vừa vào đại sảnh thì bọn em đến, còn chưa kịp chào hỏi nhau nữa mà.” Bùi Quốc Huy nói vài ba câu giải thích.
“Em cảm thấy Huệ trang điểm nhẹ nhàng chút cũng rất ưa nhìn. Chồng này, anh có thấy vậy không?”
Dương Thanh Ngân thân mật tựa vào lòng Bùi Quốc Huy, đôi môi chợt hiện một nụ cười say đắm, đôi mắt đẹp như hoa anh túc nhưng lại mang vẻ bất mãn, ghen tuông.
Mới vừa rồi hai người họ còn suýt hôn nhau trong phòng, cô đã để ý đến điều này rồi. Bây giờ lại thấy hai người họ ở cùng với nhau, trong lòng cô rất khó chịu nên đã buột miệng thăm dò Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy chớp mắt, anh im lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, sắc bén mà đầy trầm lắng.
“Chồng à, sao anh lại nhìn em như vậy?” Dương Thanh Ngân bất giác rùng mình trước ánh mắt của anh, cô ta đưa tay sờ lên mặt mình, đôi mắt né tránh không dám đối diện với anh: “Sao vậy, mặt em dính gì à?”
Bấy giờ Bùi Quốc Huy mới mỉm cười: “Em nói Huệ rất đẹp nên anh muốn so sánh với em một chút.”
Dương Thanh Ngân làm bộ suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, bàn tay cũng vuốt ve những đường viền hoàn hảo trên khuôn mặt, khóe miệng nhanh chóng cong lên một nụ cười tự tin và kiêu ngạo, nũng nịu nói: “Vậy kết quả so sánh là gì?”
Sắc mặt Bùi Quốc Huy nghiêm túc: “Cũng khá dễ nhìn, nhưng chung quy vẫn không đẹp bằng em.”
Đáy mắt Dương Thanh Ngân chợt lóe lên một tia vênh váo, nụ cười trên miệng cũng vô cùng rạng rỡ.
“Anh thật khéo nịnh, cũng không biết đó có phải lời thật lòng không nữa! Anh chỉ muốn dùng lời ngon ngọt để gạt em thôi, mà sao ban nãy anh lại lạc đường vậy?”
Bùi Quốc Huy ôm lấy vai Dương Thanh Ngân cười nói: “Hiện giờ anh có bà Dương đây dẫn đường, không sợ đi lạc nữa rồi.”
Dưới ánh đèn lộng lẫy, đường nét trên khuôn mặt Bùi Quốc Huy càng trở nên quyến rũ, đôi mắt đen láy nhìn thấu mọi thứ hàm chứa hơi thở lười biếng, bộ vest màu đen vừa vặn với thân thể rắn rỏi khiến anh toát lên vẻ chững chạc và cao quý vô cùng.
Dương Thanh Ngân nhìn anh, trái tim chợt đập lỡ nhịp, cô thấy mình rung động giống hệt lần đầu tiên gặp anh nhiều năm về trước.
Cả quân khu này không ai không biết Bùi Quốc Huy, từ thân thế đáng tự hào, bề ngoài không gì sánh kịp đến tài năng trong giới kinh doanh xuất sắc của anh...
Trước khi đến Mỹ, Dương Thanh Ngân chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn anh. Khi cô đứng phía dưới, nhìn thấy Bùi Quốc Huy với tư cách là chủ tịch hội sinh viên đang diễn thuyết hăng hái trên sân khấu, cô liền bị hạ gục bởi người đàn ông khí phách hơn người này.
Năm ấy, cô và Bùi Quốc Huy đều còn rất trẻ.
Cô một thân một mình nơi đất khách quê người, nỗ lực bao ngày đêm mới giành được học bổng. Ngày cô bước lên bục nhận thưởng, là Bùi Quốc Huy dịu dàng đeo huy chương lên cho cô.
Năm ấy, anh cũng mặc một bộ vest như bây giờ, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng ấm áp rồi nhỏ giọng trầm ấm ghé vào tai cô mà nói: “Chúc mừng em, không cần căng thẳng.”
Cô mơ màng nhận giấy chứng nhận, giây phút ngón tay hai người chạm vào nhau, toàn thân cô cứng đờ như bị điện giật.
“Tiếp tục cố gắng nhé.”
Bùi Quốc Huy ga lăng gật đầu quan tâm, dứt lời anh quay người đi xuống, sau đó biến mất trong biển người.
Sau này, cô mới biết, mặc dù học ở trường đại học quốc gia của Mỹ - nơi có vô số nhân tài, Bùi Quốc Huy cũng có thể dựa vào sức mình để viết lên thần thoại, thậm chí sau khi tốt nghiệp anh còn được lưu tên trên tấm bia của trường.
Sau đó nữa, cô cuối cũng được gả cho anh như ý nguyện.
...
“Sao vậy?”
Bùi Quốc Huy ân cần hỏi han, cắt đứt những dòng suy tưởng của cô.
Dương Thanh Ngân thu hồi lại kí ức, cô ta quay đầu lại thì thấy một tay Bùi Quốc Huy đang đặt lên cửa sổ xe nhìn cô.
Nếu nói Trần Gia Huy là một ngọn núi lúc lạnh lùng hà khắc như băng, lúc nóng nảy như lửa thì Bùi Quốc Huy chính là một dòng suối luôn chảy róc rách, khoan dung độ lượng khiến người khác dễ chịu.
Trước đây cô hạ quyết tâm sẽ gả cho anh, ít nhiều cũng vì nguyên nhân này.
Chỉ là...
Dương Thanh Ngân nhìn Bùi Quốc Huy đang chuyên tâm lái xe, nửa khuôn mặt anh dung hòa trong ánh sáng lờ mờ ngoài cửa xe, nửa còn lại chìm đắm trong bóng tối mịt mờ trong xe. Đôi gò má đẹp hoàn hảo như khắc, cái đẹp ấy còn mang theo vẻ chuyên chú không dễ sao nhãng.
Có một khoảng thời gian, Dương Thanh Ngân còn cho rằng cô thật lòng yêu người đàn ông này rồi, bất kể về mặt thân thế hay ngoại hình, cũng chỉ có người như Bùi Quốc Huy mới xứng đôi với cô, có điều...
Từ khi kết hôn đến nay, cô luôn cảm thấy bản thân mình chưa từng chạm đến được trái tim của Bùi Quốc Huy.
Anh vẫn giống hệt hình ảnh đứng trên bục ngày hôm đó, chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa, trở thành một khung cảnh khiến người ta khắc cốt ghi tâm, nhưng luôn xa vời không thể với tới.
Anh chiều chuộng cô vô cùng, nhưng kiểu đối xử khách sáo như vậy không phải là thứ cô muốn, những cử chỉ ngọt ngào mà cô từng tưởng tượng không hề tồn tại. Vậy nên cô bắt đầu hối hận vì quyết định bỏ qua Trần Gia Huy khi xưa của mình.
Mấy năm nay, mặc dù luôn ở Mỹ nhưng cô luôn vô tình hoặc cố ý nghe ngóng được khá nhiều thông tin về Trần Gia Huy từ miệng Cao Hồng Quân. Mà thông tin liên quan đến những scandal của hắn cũng chưa từng có dấu hiệu dừng lại... Nhưng trước giờ cô cũng chưa từng lo lắng, người đầy tự tin như cô vẫn luôn hiểu được, không ai có thể thay thế được địa vị của cô trong lòng Trần Gia Huy.
Nhưng sau khi về nước, mặc dù cô nhìn thấy Ngô Huệ đứng cạnh Trần Gia Huy như người vô hình nhưng cô lại mơ hồ có cảm giác không an toàn.
Ngô Huệ không phải loại phụ nữ có thể dùng tiền bạc danh lợi để xua đuổi, cô luôn đứng ở một góc yên tĩnh nhưng lại khiến cô ta có cảm giác không an toàn.
“Có phải em uống nhiều rồi không? Hay anh đi mua ít thuốc giải rượu nhé?”
Dương Thanh Ngân thấy ánh mắt lo âu của anh, trong lòng có cảm giác gì đó không thể nói thành lời.
Cô không cam lòng từ này về sau trở thành người lạ với Trần Gia Huy, cô lưu luyến những điều ngọt ngào và những gì đã từng trải qua với hắn, cô muốn đoạt lại vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn một lần nữa. Nhưng... cô lại luyến tiếc Bùi Quốc Huy, đây là người đàn ông gần như hoàn hảo, cô không thể dễ dàng buông tay được.
“Chồng ơi...”
Dương Thanh Ngân tủi thân cong miệng, gọi một tiếng vô cùng nhẹ nhàng, đầu ngả vào bả vai anh, bàn tay trắng nõn đặt lên ngực anh.
“Chồng ơi...”
Bàn tay Dương Thanh Ngân khéo léo vuốt ve quanh ngực anh, tiếp đó di chuyển dần xuống dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống bụng dưới của anh mà sờ soạng.
“Ngoan nào, đừng quậy nữa, anh đang lái xe mà, nếu em mệt thì chợp mắt một lát đi.”
Bùi Quốc Huy lại vuốt mái tóc đen nháy của cô, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra rồi đỡ cô ngồi ngay ngắn.
“Chồng à!” Trong giọng nói cao vút của Dương Thanh Ngân có chút buồn bực và cáu giận.
Bùi Quốc Huy tấp xe vào lề đường, quay đầu lại lo lắng nói: “Sao giọng em lại rầu rĩ vậy? Không khỏe ở đâu à?”
Dứt lời, Bùi Quốc Huy liền vươn tay muốn thăm dò nhiệt độ trên trán cô. Vậy nên vạt áo anh mới vướng vào nút mở hộp cất đồ, bấy giờ cái ngăn tủ nhỏ kia bỗng bật ra, một hộp thuốc giấy cũng lăn ra ngoài, vừa vặn rơi lên đùi Dương Thanh Ngân.
“Đây là gì vậy?” Dương Thanh Ngân thuận tay cầm lên rồi xem phần hướng dẫn sử dụng dưới ánh sáng lờ mờ trong xe.
Từ hình dáng của hộp có thể thấy đây là một hộp thuốc. Sau khi thấy rõ những dòng chữ miêu tả trên mặt hộp, Dương Thanh Ngân chợt trừng to hai mắt...
“Viên bổ thận... thích hợp dùng để bổ thận tráng dương, dùng cho người yếu sinh lý, suy nhược cơ thể?”
Đọc đến đoạn sau, giọng điệu của Dương Thanh Ngân chợt vô cùng gay gắt, cô ta quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy với ánh mắt khó tin.
Mặc dù trước đó cô ta cũng đã từng suy đoán được điều này, nhưng khi chứng cứ chân thật bày ra trước mắt thì vẫn như thể sét đánh ngang tai khó lòng chấp nhận được.
Dương Thanh Ngân tức giận đến mức phát run, đôi mắt ầng ậc nước, lẽ nào người đàn ông mà cô luôn mong ước được gả cho lại là người ‘vô dụng’ ư?
“Thanh Ngân, em nghe anh giải thích, thời gian gần đây anh làm việc kiệt sức, vậy nên mới nhờ bác sĩ kê cho chút thuốc…”
Bùi Quốc Huy có vẻ lúng túng, vội vàng đoạt lấy hộp thuốc trong tay cô, ném vào hộp chứa đồ rồi đóng ngay lại. Ánh mắt trốn tránh không dám nhìn Dương Thanh Ngân, đôi tay lo lắng đan vào nhau.