Mắt Ngô Huệ khẽ chớp, có thể cảm nhận được nhịp tim đập dừng lại trong nháy mắt, sau đó lại đập với tốc độ nhanh hơn, tay cầm điện thoại di động nắm chặt lại, để mặc cho giọng nữ xa lạ lặp lại từng lần câu nói kia.
Qua một lúc lâu, Ngô Huệ gọi vào số Trần Anh Tuấn theo bản năng, cũng đã tắt máy.
“Từ trước đến nay đều là bác sĩ Lâu khám bệnh cho Hải mà.”
Người trông trẻ cũng sợ đến mức sắp khóc, đỏ mắt lo lắng nói.
“Cháu không có số di động của cô ấy.”
Ngô Huệ không nhịn được, hai chân như nhũn ra mà ngã ngồi trên ghế.
“Chồng cô đâu? Lúc đầu là cậu ấy nói rất thân với bác sĩ Lâu nên mới giới thiệu chúng ta tới mà.”
Ngô Huệ đỡ lấy trán, nhắm hai mắt lại, giọng khô khốc: “Hắn tắt máy rồi.”
“Tắt máy? Thời điểm quan trọng sao lại ngắt máy thế này!” Người trông trẻ có chút tức giận mà thốt lên.
Ca phẫu thuật này kéo dài tròn hai tiếng đồng hồ.
Y tá đẩy Ngô Hải đi ra, Ngô Huệ vội vàng đón lấy.
Đôi mắt anh nhắm chặt lại, hơn nửa gương mặt thanh tú giấu sau ống thở oxy, trên băng ca treo bình truyền nước, người không có động tĩnh gì, y tá đẩy anh đến phòng chăm sóc đặc biệt, lúc này bác sĩ mới ra ngoài.
“Tình trạng của bệnh nhân không lạc quan lắm, tần suất phát bệnh tim bẩm sinh theo tuổi tác sẽ dần tăng lên, tôi thấy cậu ấy nỗ lực rất tốt, chắc là có bác sĩ giỏi theo dõi đúng không?”
Ngô Huệ gật đầu: “Là chủ nhiệm Lâu.”
“Chẳng trách…” Bác sĩ lại gật đầu.
“Bác sĩ, bệnh tình của anh trai tôi ổn định chưa?”
“Vừa rồi cưỡng chế kích điện mới khiến tim cậu ấy đập trở lại, có điều rất yếu, cô phải có chuẩn bị… Thông thường người bị bệnh tim bẩm sinh mà có thể sống đến ba mươi tuổi đã coi như là kỳ tích rồi.”
Ý là, cho dù Ngô Hải không sống được cũng là số rồi?
Ngô Huệ ngã xuống ghế lại, một cảm giác lạnh lẽo lan xuống tứ chi.
Bác sĩ dặn dò xong vội vã rời đi.
“Huệ, chúng ta phải làm sao đây?” Người trông trẻ lau nước mắt hỏi.
Ngô Huệ chống tay vịn đứng dậy, vẻ mặt có chút mơ hồ, tiếp theo đột nhiên chạy ra ngoài.
“Huệ, cô đi đâu thế?”
Người trông trẻ đuổi theo, chỉ thấy xe của Ngô Huệ phóng vèo qua.
Lộ trình nửa tiếng đồng hồ, Ngô Huệ chỉ tốn mười phút đã chạy đến cổng lớn của quân khu.
Binh sĩ gác cổng không nhận ra thân phận của cô nên không chịu cho qua.
Ngô Huệ chỉ có thể nói mình là cháu dâu ngoại của nhà họ Dương.
Binh sĩ gọi điện thoại hỏi nhà họ Dương để xác minh, Ngô Huệ kìm nén lo lắng, lẳng lặng chờ đợi.
Sau một lúc, binh sĩ đẩy cổng đi ra, trên mặt kèm theo một chút ghét bỏ.
“Người lạ ở đâu ra đấy! Người ta nói không biết ai là Ngô Huệ.”
“Đồng chí, anh có nghe lầm hay không, con gái lớn của lão tướng Dương là mẹ chồng tôi.”
“Cái này cần cô nói với tôi sao! Nói thật với cô, chính là dì Thúy bên cạnh cô cả nhà họ Dương nghe điện thoại, bà ta nói bảo cô mau đi đi, nếu không sẽ báo cảnh sát đuổi người!”
Như một chậu nước lạnh dội xuống, cả người Ngô Huệ cứng đờ.
“Hôm nay cháu ngoại của lão tướng Dương, Trần Gia Huy đã tới chưa?”
Binh sĩ đã không muốn để ý đến cô từ lâu: “Đi nhanh đi, đừng đợi người ta báo cảnh sát rồi lại hối hận.”
“Đồng chí, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng phải tìm hắn.”
Nhưng có vẻ như binh sĩ nhận định cô là kẻ lừa gạt, cho dù cô giải thích thế nào cũng không chịu dàn xếp.
Nghĩ đến bộ dạng bệnh tình nguy kịch của Ngô Hải, Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn nghiêm trang phía trên, binh sĩ đứng ở ba hướng, cô cắn răng một cái, đột nhiên vọt vào cổng chính của quân khu.
Nhưng chưa chạy được bao xa thì toàn bộ binh sĩ đã đuổi theo, cho dù khách khí nhưng vẫn mạnh mẽ kéo cô lại được.
“Tôi muốn tìm Trần Gia Huy, tôi thật sự là vợ hắn, các người để tôi vào đi!”
Binh sĩ mặt không đổi sắc, hai người kéo Ngô Huệ trở lại: “Mau lên, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Nhưng chưa chạy được mấy bước, toàn bộ vệ sĩ đã đuổi tới, lập tức giữ vững cô lại.
Ngô Huệ vung tay giãy giụa, nhất thời không thoát được, phụp một tiếng mà ngồi xuống đất.
Cách đó không xa có ánh đèn chiếu tới, một chiếc xe thể thao màu vàng óng từ cửa lái vào, chiếu thẳng vào Ngô Huệ, lái được một đoạn lại chậm rãi quay ngược lại, chỗ cửa sổ ghế lái lộ ra một cái đầu.
“Huệ?” Là giọng nói của đàn ông, kèm theo sự khó tin.
Ngô Huệ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lâm Đức.
“Sao… Sao anh lại ở đây?” Ngô Huệ lúng túng đứng dậy hỏi anh ta.
“Không phải, thăm ông bà ngoại của tôi, nhưng sao cô lại ở đây?”
Khóe mắt Ngô Huệ nóng hổi, nước mắt kìm nén từ lâu suýt chút nữa đã rơi xuống.
“Bệnh tim của Hải phát tác, tôi không liên lạc được với Trần Gia Huy, anh có thể giúp tôi đến nhà họ Dương hỏi thử không?”
Lâm Đức thấy thân hình gầy nhỏ của Ngô Huệ trong bóng tối, mái tóc cột cao của cô đã hơi rớt xuống, mắt ướt át, giống như con nai nhỏ bị thương, tay căng thẳng vò lấy góc áo.
Anh ta đồng ý: “Cô đừng vội, tôi lập tức qua đó hỏi thử.”
Lâm Đức nói đi là đi, Ngô Huệ nhìn chiếc xe màu vàng biến mất ở cuối đường mới thấy yên tâm một chút.
Gần mười phút đối với Ngô Huệ lúc này dài dằng dặc hơn bất cứ thứ gì, Lâm Đức vẫn chưa quay lại.
Ngô Huệ lo lắng đi qua đi lại, có ánh đèn xe từ phía sau cô chiếu tới, tiếp theo là tiếng xe tắt máy.
Cô quay đầu lại, Bùi Quốc Huy lại xuất hiện ở ghế lái.
Bùi Quốc Huy chậm rãi tới gần cô, đèn đường mờ nhạt chiếu vào bờ vai anh, lông mày nhíu lại, áo lông màu đen, áo khoác màu xám… còn có dép bông trên chân.
Ngô Huệ khẽ chớp mắt, cảm thấy giống như một giấc mơ.
Cô chăm chăm nhìn Bùi Quốc Huy gần trong gang tấc, đứng tại chỗ lại quên mất phản ứng nên có.
Hơn mười một giờ đêm, thời tiết đầu xuân tràn ngập sự buốt giá.
Theo hơi thở, không khí màu trắng vờn quanh gần miệng và mũi, cả người Ngô Huệ đã lạnh cóng.
“Lâm Đức gọi điện thoại nói Ngô Hải đã xảy ra chuyện?” Bùi Quốc Huy dừng lại trước mặt cô.
Trên người anh vẫn là áo choàng dài mặc ban ngày, mở ra có thể thấy áo lông mỏng bên trong, giống như vội vàng bật dậy khỏi giường, không kịp thay quần áo, chỉ khoác áo choàng đến đây, Ngô Huệ nhìn cái cổ lộ ra ngoài của Bùi Quốc Huy, thầm nghĩ chắc anh sẽ lạnh.
“Sao anh lại ra đây?”
Có lẽ là nhớ tới nụ hôn bất chợt lúc chiều, Ngô Huệ không có cách nào đối diện tự nhiên với Bùi Quốc Huy.
“Tôi đưa em đến bệnh viện, Lâm Đức đi tìm bác sĩ Lâu rồi.”
Bùi Quốc Huy kiên trì giải thích, ngọn đèn ven đường khiến toàn bộ gò má anh thoạt trông dịu đi một chút.
Ngô Huệ kinh ngạc nhìn anh, anh biết rồi…
“Ngô Hải là bạn tôi, không tìm được Trần Gia Huy cũng có thể gọi điện cho tôi, chờ đợi ở đây cũng không thể giải quyết vấn đề.”
Ngô Huệ quyết định sẽ không cho anh biết mình đã xóa số anh.
Bùi Quốc Huy nắm lấy tay cô, truyền đến một luồng hơi ấm.
Ngô Huệ liếc nhìn binh sĩ ở bên cạnh đang giả vờ không nhìn thấy, bối rối muốn tránh thoát.
Nếu cử chỉ thân mật này truyền tới tai người khác, không chừng sẽ ồn ào nên chuyện gì đó.
Chỉ là cô càng vùng vẫy, Bùi Quốc Huy càng nắm chặt hơn, nét mặt lại như không có gì.
“Tôi… anh…” Ngô Huệ lắp bắp không nói rõ.
Bùi Quốc Huy kéo tay cô đặt bên người: “Đi, tôi lái xe đưa em đến bệnh viện.”
Ngô Huệ quay đầu liếc nhìn xe của mình đỗ ngoài cửa lớn, trong lòng vẫn đang đấu tranh tư tưởng.
Giống như Bùi Quốc Huy nhìn thấu tâm tư của cô, đưa cô đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ ra, đưa tay ấn cô vào, cúi người xuống gần Ngô Huệ, lòng bàn tay đưa lên mặt cô.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sắp xếp người lái về cho em, Lâm Đức đã đi mời bác sĩ Lâu rồi, nếu chúng ta trì hoãn lâu quá sẽ không tốt lắm đâu.”
Ngô Huệ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Ngô Hải thì những lời này lại nuốt xuống.
Bùi Quốc Huy cười dịu dàng, sự phối hợp của cô khiến anh vui sướng, cầm chìa khóa cửa đi về phía phòng bảo vệ.
Ngô Huệ nhìn qua cửa sổ xe, nhìn bóng dáng Bùi Quốc Huy tiến vào cửa phòng làm việc của bảo vệ.
Anh nhanh chóng từ bên trong đi ra, chìa khóa đã không còn.
Nhớ tới hành động không có tình người của những binh lính kia, Ngô Huệ không nhịn được mà tò mò, hỏi Bùi Quốc Huy ngồi ở ghế lái: “Anh quen với những binh lính kia lắm sao?”
“Không, tối nay mới quen.” Bùi Quốc Huy trả lời.
“Vậy tại sao… tại sao bọn họ lại bằng lòng lái xe giúp anh.”
Chẳng lẽ là dùng thân phận cháu trai của tư lệnh Bùi?
Bùi Quốc Huy nghiêng mặt, khẽ cười mà nhìn cô: “Bởi vì tôi đưa ra điều kiện mà cậu ta không cách nào từ chối.”
“Điều kiện gì?”
Bùi Quốc Huy vô cùng phối hợp mà dựa sang, Ngô Huệ lập tức ngửi thấy hơi thở hòa quyện giữa mùi chanh và mùi thuốc lá.
“Tôi cầm súng chĩa vào đầu của cậu ta, nói với cậu ta, hoặc là lái xe giúp tôi, hoặc là ăn một viên đạn của tôi.” Ngón trỏ của Bùi Quốc Huy tạo thành hình súng, chĩa về phía huyệt thái dương của cô.
Cảm giác ở trán vô cùng chân thực, Ngô Huệ nhìn nụ cười nửa đùa nửa thật của Bùi Quốc Huy, chậm rãi quay đầu đi.
Bùi Quốc Huy vuốt vuốt mái tóc đen cho cô, một lần nữa ngồi thẳng người, khởi động xe.
…
Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy vừa mới vào phòng cấp cứu, Lâm Đức đã kéo theo một người phụ nữ trung niên đi tới.
“Tôi nói này thằng nhãi nhà họ Lâm, cậu chậm một chút không được sao!”
Ngô Huệ ngạc nhiên quay đầu lại theo tiếng nói, liền thấy bác sĩ Lâu và Lâm Đức đang người kéo người đẩy.
Bác sĩ Lâu lúng túng gạt tay Lâm Đức ra: “Ngô Huệ, sao cô lại đến bệnh viện?”
“Trí nhớ của bà kém thật, vừa rồi không phải đã nói có một người bị bệnh tim phát bệnh, cần bà chạy suốt đêm đến phẫu thuật sao?”
Lâm Đức như ong mật vây quay bác sĩ Lâu nói ong ong: “Không phải đến giờ bà vẫn chưa tỉnh ngủ chứ? Vậy Hải nhà tôi… Tính mạng của em trai tôi chẳng phải là treo trên thắt lưng quần rồi sao?”
Bác sĩ Lâu chán ghét đẩy gương mặt chắn ngang của Lâm Đức ra, hỏi Ngô Huệ: “Ngô Hải sao vậy?”
Ánh mắt Ngô Huệ buồn bã: “Ngô Hải vừa đột nhiên phát bệnh, bây giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.”
Bác sĩ Lâu biến sắc, không nói tiếng nào liền ném túi xách cho Lâm Đức, sau đó vội vã chạy về phía phòng chăm sóc đặc biệt.
Lật xem nhật ký bệnh lý mà những bác sĩ khác ghi lại, bác sĩ Lâu không khỏi trách cứ Ngô Huệ: “Không phải tôi đã dặn cô phải thường xuyên trông chừng bệnh nhân sao? Bây giờ thì hay rồi, nếu không phải đưa vào kịp thời…”
“Bác sĩ Lâu, nhờ cô cứu Ngô Hải với.” Sắc mặt Ngô Huệ tái nhợt, năn nỉ nhìn về phía bà.
“Lập tức tiến hành phẫu thuật lần nữa.”
Bác sĩ Lâu thở dài: “Ngô Huệ, lúc bệnh nhân vừa phát bệnh, cô nên gọi điện thoại cho tôi, cũng sẽ không vì thế mà trì hoãn thời gian điều trị hiệu quả nhất, tình huống bây giờ thật sự rất khó nói.”
Trong lòng Ngô Huệ buồn khổ, nhưng không cách nào phản bác.
Bác sĩ Lâu không nói gì nữa, ra ngoài gọi vài bác sĩ, tiếp theo cả đám người liền đẩy Ngô Hải vào phòng phẫu thuật.
Ngô Huệ im lặng đứng tại chỗ, đôi mắt nhất thời không rời mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
“Đừng lo lắng.” Một giọng nói dày dặn khiến người ta yên lòng vang lên bên tai.
Ngô Huệ xốc lại tâm trạng, miễn cưỡng cười với Bùi Quốc Huy và Lâm Đức: “Cảm ơn.”
Lâm Đức liếc nhìn Bùi Quốc Huy, phất tay: “Phải cảm ơn anh ba nhà tôi, tôi chỉ là chân chạy việc thôi!”