Bốn người quyết định đi ăn. Ngô Huệ thấy Bùi Quốc Huy cũng đi chung thì không muốn đi, nhưng sợ từ chối thẳng mặt khiến anh mất mặt, vì thế đành cắn răng đi chung.
Ăn xong bữa cơm, Bùi Quốc Huy vẫn không nói với cô một câu.
Ngô Huệ ngồi một lúc rồi nói: “Anh Lâm, phiền anh đưa anh Hải về, em có vài chuyện cần tăng ca xử lý.”
Lâm Đức đáp ứng, anh ta còn đảm bảo sẽ đưa Ngô Hải về an toàn không thiếu một sợi tóc.
Ngô Huệ cám ơn, sau đó mới lái xe rời đi.
Có lẽ bị Bùi Quốc Huy ảnh hưởng nên cả buổi chiều, thậm chí mãi tới tối, tâm trạng Ngô Huệ vẫn rất tệ. Cô ngồi làm việc trong văn phòng, dần dần mắt cô bắt đầu díp lại.
Bất tri bất giác, cô đã ngủ gật trên bàn.
Trong giấc mơ, Ngô Huệ cảm giác có người nhìn, cô giật mình vội mở mắt ra liền nhìn thấy Trần Gia Huy đang mệt mỏi đứng trước bàn làm việc dưới ánh đèn mờ tối.
Ngô Huệ cảm thấy chóng mặt. Bên ngoài trời sáng mờ mờ, cô mở điện thoại mới phát hiện mình ngủ tới bốn giờ sáng.
“Anh tới đây làm gì?” Giọng nói của Ngô Huệ lạnh như băng.
Trần Gia Huy nói: “Không có gì, tăng ca thâu đêm không tốt đâu, sau này đừng thế nữa.”
Nói xong hắn liền ra khỏi văn phòng, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt cô.
Ngô Huệ ngả người vào ghế, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.
Trần Gia Huy đi ra khỏi tòa nhà Trần thị, sau đó chui vào trong xe.
Hắn một tay nắm vô lăng, một tay cầm điều thuốc, miệng liên tục ho khan.
Hắn nhân lúc Dương Thanh Ngân ngủ liền một mình lái xe quanh thành phố Xuân Sơn, không biết từ lúc nào đã chạy tới tòa nhà Trần thị, sau đó nhìn thấy văn phòng của cô sáng đèn.
Điện thoại rung lên không ngừng Trần Gia Huy bắt máy: “Sao thế?” Giọng hắn khàn khàn vì mất ngủ.
Trần Gia Huy bước vào quán bar, Cao Hồng Quân vội đứng dậy đón tiếp.
Vừa ngồi xuống, Cao Hồng Quân đã nói: “Giờ cậu và Dương Thanh Ngân ở bên nhau rồi sao?”
Trần Gia Huy ngả người lên sô pha, khuôn mặt đẹp trai thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn quán bar.
“Hai người vốn dĩ nên ở bên nhau từ lâu rồi, sao lại phải giày vò nhau tới như thế.”
Cao Hồng Quân bỗng khựng lại nhìn Trần Gia Huy nói: “Giờ cậu tính sao? Dương Thanh Ngân mang thai con của cậu, cậu cũng nên làm gì đó cho họ, nếu không sẽ người đời phỉ nhổ đấy.”
“Tôi tự có tính toán.” Trần Gia Huy uống một hớp rượu.
“Tính thế nào? Cậu đừng có ngây thơ nghĩ là cậu ly hôn với Ngô Huệ, Thanh Ngân ly hôn với Bùi Quốc Huy thì hai người có thể ở bên nhau? Cậu đừng quên hai người có quan hệ dì cháu.”
“Thế cậu nghĩ phải làm thế nào?”
Cao Hồng Quân đứng lên, vẻ mặt đầy giận dữ: “Trần Gia Huy, cậu đừng nghĩ tôi không biết cậu muốn làm gì, sau này cái bụng Dương Thanh Ngân ngày càng to ra, thì cậu nói cô ấy phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy phải gánh chịu những lời mắng mỏ độc địa của người đời sao?”
Trần Gia Huy ném một đồng tiền đỏ lên bàn, sau đó đứng dậy: “Mau đi thôi.”
Cao Hồng Quân im lặng một lúc mới nói: “Huy à, thật ra… Có một cách có thể để hai người danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”
Lúc Ngô Huệ mở ngăn kéo ra lấy hồ sơ liền không cẩn thận chạm vào một cái hộp trong góc. Ngô Huệ mở hộp ra, bên trong là một con búp bê vải, đây là quà lần trước Bùi Quốc Huy tặng cô. Ngô Huệ khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của búp bê.
Lòng người là thứ khó hiểu nhất trên đời.
Thật ra cô biết rõ ý của Bùi Quốc Huy, hơn nữa cô còn khát vọng sự ấm áp của anh.
Cũng giống như cái lần anh nhảy xuống biển cứu cô, và cả trong chuyến đi Hải Nam, cô cảm giác Bùi Quốc Huy có ý với cô, không có một người đàn ông nào lại đối xử tốt với phụ nữ không cần hồi báo như thế.
Tuy lòng cô biết rõ, nhưng lại vô thức đi từ chối sự ấm áp và bảo vệ của anh.
Ngô Huệ dựa vào bàn ngắm nhìn nụ cười của con búp bê, trong lòng cảm thấy rối bời.
Thư ký đẩy cửa bước vào nói: “Giám đốc Ngô, cô Dương muốn gặp cô.”
Cô Dương?
Trong đầu Ngô Huệ bỗng hiện lên cái tên Dương Thanh Ngân.
Tại sao cô ta lại tới tìm cô.
Ngô Huệ đặt con búp bê xuống, vừa đứng dậy liền thấy Dương Thanh Ngân đang đứng bên cửa.
Trong tay Dương Thanh Ngân cầm một ly cà phê Starbuck, cô ta mặc một chiếc váy trắng, chân đeo giày búp bê, làn da trắng như tuyết, mái tóc buộc đuôi ngựa, dáng người yểu điệu bước về phía cô: “Đi ngang qua nên ghé vào thăm cô một lát.”
Ngô Huệ nhìn ly cà phê một lúc mới dời tầm mắt lên mặt Dương Thanh Ngân: “Có gì thì nói nhanh đi.”
“Sao thế, nói chuyện vài câu không được à?” Tâm trạng Dương Thanh Ngân đang rất tốt.
“Xin lỗi, tôi có công chuyện cần xử lý, mời cô rời khỏi.”
Ngô Huệ quay lại bàn làm việc cúi đầu đọc hồ sơ, tỏ ý tiễn khách.
Dương Thanh Ngân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngô Huệ: “Hình như cô hiểu lầm tôi thì phải.”
Ngô Huệ tiếp tục vùi đầu làm việc không thèm để ý tới Dương Thanh Ngân.
“Anh Huy nói với tôi là cô muốn ly hôn với anh ấy à?”
Dương Thanh Ngân thấy Ngô Huệ không để ý tới mình liền nói tiếp.
“Ly hôn cũng tốt, trong lòng anh ấy có người khác, miễn cưỡng ở bên nhau cũng không có tác dụng gì, mất công anh chị cả tôi lại mang tiếng ác, như vậy thì cô cũng khó xử.”
“Rốt cuộc cô có ý gì?” Ngô Huệ liếc mắt nhìn Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân dựa vào ghế rồi nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói với cô rằng tôi rất yêu anh ấy.”
“Chẳng lẽ yêu nhau là có thể phá hoại hạnh phúc gia đình người khác à, đúng là ăn cướp rồi còn la làng.”
Dương Thanh Ngân sững người, sau đó nở nụ cười: “Thế thì sao, ngay cả ông trời cũng giúp chúng tôi.”
Ngô Huệ siết chặt cây bút trong tay.
“Tôi mang thai rồi.” Giọng nói Dương Thanh Ngân đầy dịu dàng, giống như nước mùa thu rót vào lỗ tai cô: “Là của anh Huy đó.”
“Ngô Huệ, tôi không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này mang thai, trời cũng hy vọng tôi ở bên anh Huy.”
Dương Thanh Ngân nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, trên khuôn mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền.
“Người anh ấy yêu vẫn luôn là tôi, có thể anh ấy từng cảm nắng cô, nhưng cũng chỉ thích tính cách cô mà thôi, sau khi tôi trở lại, tuy anh ấy cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể giấu nổi tình cảm với tôi.”
Dương Thanh Ngân bỗng nhiên im lặng.
Ngô Huệ cầm ly cà phê Starbuck hất vào mặt Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân chớp chớp mắt ngửi mùi cà phê nồng đậm, những giọt cà phê chảy dọc theo chiếc cằm nhỏ của cô ta rơi xuống quần áo.
“Nếu tôi không nhớ sai, ly này giá 100 nghìn.”
Ngô Huệ đưa cho Dương Thanh Ngân 100 nghìn.
Dương Thanh Ngân nhìn mấy tờ tiền không khỏi bật cười.
Cô ta chậm rãi đứng dậy nhìn Ngô Huệ nói: “Một ly cà phê thôi mà, tôi không phải thứ nghèo hèn gì.”
“Cô cầm đi, dù là một đồng cũng phải tính rõ ràng, tôi không nợ cô gì hết.”
Ngô Huệ cũng đứng dậy, đặt 100 nghìn lên bàn.
“Ngô Huệ, cô làm gì thế?” Đỗ Phương Phương không biết từ đâu xuất hiện ngay cửa.
Qua vai Dương Thanh Ngân, Ngô Huệ nhìn thấy Đỗ Phương Phương đang tức giận chạy tới.
“Trời ơi, chị Thanh Ngân làm sao vậy! Ai đổ cà phê lên người chị?”
Sắc mặt Dương Thanh Ngân trắng như tờ giấy vội vàng kéo tay Đỗ Phương Phương lại: “Phương Phương, sao em lại tới đây?”
“Em hỏi chị, ai làm chuyện thất đức này!”
Trông Đỗ Phương Phương như kiểu không tìm được người gây nên chuyện này sẽ không để yên vậy.
“Phương Phương, thôi đi, cũng trễ rồi, chúng ta đi thôi.”
Vành mắt Dương Thanh Ngân đỏ lên, vội kéo Đỗ Phương Phương đang nổi cơn tam bành ra ngoài.
Đỗ Phương Phương vùng khỏi Dương Thanh Ngân, chạy tới nhìn ly cà phê trên bàn.
Cô ta ngước mắt nhìn Ngô Huệ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này, cô là thứ gì mà dám hắt cà phê vào người chị Thanh Ngân?”
Đỗ Phương Phương đập hai tay xuống bàn hét lên.
Ngô Huệ nhấc điện thoại lên nói: “Tiểu Diệp, tiễn khách.”
Thư ký vội mở cửa chạy vào, nhìn thấy không khí căng thẳng nhất thời đứng ngây như phỗng không biết làm sao.
Thư ký tất nhiên nhận ra Dương Thanh Ngân và Đỗ Phương Phương
Một người là dì của tổng giám đốc Trần, một người là bạn thân, ai cô ấy cũng không đắc tội nổi. Vì thế chỉ đành đóng cửa lùi ra.
“Cô câm rồi à? Có chuyện gì mà cô phải đối xử với chị Thanh Ngân như thế?”
Đỗ Phương Phương cao giọng hét lên, “Cô là cái thá gì?”
Ngô Huệ không muốn để ý cô ta, loại người này ngang như cua, tranh cãi chỉ tổ đau đầu.
Những người xung quanh Trần Gia Huy đều ngang ngược thành thói, suy nghĩ không giống với người bình thường.
Nhưng sao bọn họ lại dám đối xử với cô như thế?
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng trong mắt Trần Gia Huy chỉ có một mình Dương Thanh Ngân hay sao.
Ngô Huệ dọn đống hồ sơ trên bàn, sau đó đi ra khỏi phòng, khinh thường không thèm nhìn Đỗ Phương Phương đang đứng khiêu khích.
Đỗ Phương Phương bị thái độ của Ngô Huệ chọc giận. Cô ta xông tới trước mặt Ngô Huệ cười lạnh: “Sao thế, không dám nói gì luôn à? Cô tưởng như thế có thể thay đổi sự thật sao? Huy sẽ không bao giờ thích thứ con gái vô liêm sỉ như cô! Cô đối xử với chị Thanh Ngân như thế chỉ làm cậu ấy càng ghét cô thôi! Thật chưa bao giờ nhìn thấy ai mặt dày mất dạy như cô…”
Ngô Huệ cắt ngang lời cô ta: “Xem ra cô còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì, thứ nhất, tôi là người đưa ra đề nghị ly hôn trước, vì thế có thể nói là tôi bỏ Trần Gia Huy! Cô luôn nghĩ gì nói đó nhỉ, sau này đừng có áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác!”
Nói xong, Ngô Huệ nhếch miệng cười: “Hơn nữa, nói về mặt dày thì…. Chẳng lẽ mắt cô mù hay sao mà không nhìn ra ai là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác? Thứ người mất dạy như thế sẽ bị người đời phỉ nhổ thôi.”
Đỗ Phương Phương mặt cắt không còn giọt máu, người cô ta run lên vì giận dữ.
Lời của Ngô Huệ nói khiến cô ta có cảm giác chột dạ.
Có lẽ Ngô Huệ chỉ muốn châm chọc Dương Thanh Ngân, nhưng vào tai Đỗ Phương Phương lại là một nghĩa khác.
Đỗ Phương Phương nghĩ tới lời Lâm Đức nói trong chuyến du thuyền hôm trước.
“Nói người khác thì trước nhìn lại mình đi, cũng không biết ai ngày nào cũng quanh quẩn ở cục giao thông, bất chấp vợ người ta sắp sinh còn mặt dày nói tự do yêu đương, Đỗ Phương Phương cô mới là đồ mất dạy!”
Lời của Ngô Huệ hôm nay có vẻ như cũng tương tự lời của Lâm Đức.