“Huy...” Dương Thanh Ngân khóc đỏ cả hai mắt, ngước đầu nhìn Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy mím chặt môi, cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, lúc đầu hắn lấy cô chẳng qua chỉ là vì mục đích trả thù, mà bây giờ người mà hắn yêu đã quay về, Dương Thanh Ngân đã mang thai đứa con của bọn họ...
Hắn đã mất một đứa con rồi, không thể để đứa bé này tiếp tục chịu ấm ức thêm nữa.
Trần Gia Huy khép mắt, khi hắn mở mắt ra, trong đáy mắt lóe lên sự khiên định, hắn buông Dương Thanh Ngân ra, đón lấy lá đơn ly hôn trong tay Ngô Huệ, quay người đi về phía phòng sách, ở trong đó có bút.
Sau khi Trần Gia Huy đi vào phòng sách, Dương Thanh Ngân lập tức thu lại vẻ mặt yếu đuối đáng thương, đưa tay gạt phắt nước mắt trên mặt đi.
“Tôi nhìn ra rồi, Huy có chút tình cảm với cô.”
Ngô Huệ bất ngờ nhìn Dương Thanh Ngân: “Vậy thì sao?”
“Từ bé đến lớn tôi đều không thích thua, học dương cầm cũng vậy, đối với tình cảm cũng vậy.”
Ngô Huệ chau mày không biết rốt cuộc cô ta đang muốn ám chỉ điều gì: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Đột nhiên Dương Thanh Ngân mỉm cười kỳ lạ: “Tôi sẽ không để lại cho cuộc hôn nhân của hai người bất cứ một lối thoát nào. Tôi không giống cô, nếu như Huy đã chọn ở bên tôi vậy thì tôi nhất định sẽ không cho anh ấy cơ hội rời xa tôi .”
Ngô Huệ còn chưa hiểu ra được ý của cô ta, Dương Thanh Ngân đã đột nhiên quỳ xuống mặt cô.
“Huệ, đứa bé vô tội, tôi không cố ý xen ngang vào giữa hai người, tôi cũng bất đắc dĩ, tôi thật sự quá yêu Huy.”
Ngô Huệ kinh ngạc nhìn Dương Thanh Ngân túm chặt ống quần mình không buông: “Cô lại muốn giở trò gì nữa?”
Cô quay đầu, cửa phòng sách khép hờ, Trần Gia Huy đang ở trong đó.
Nước mắt Dương Thanh Ngân rơi xuống không ngừng: “Huệ, cô không thể tha thứ cho chúng tôi được ư?”
“Buông tay ra.” Ngô Huệ muốn hất cô ta ra, không ngờ Dương Thanh Ngân túm chặt chân cô, sống chết không chịu buông, khóc càng lúc càng thê lương.
“Huệ, tôi xin cô đấy, đứa bé này còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi...”
Trong lòng Ngô Huệ chùng xuống, nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Dương Thanh Ngân vô cùng kinh ngạc và có phần không dám tin.
Trên khuôn mặt khóc tấm tức như mưa của Dương Thanh Ngân lóe lên một tia nham hiểm, cô ta cất tiếng chỉ có cô ta và Ngô Huệ nghe được: “Ngô Huệ, cô nói tôi đáng thương, nhưng hình như rất nhanh thôi cô sẽ trở nên còn càng đáng thương hơn tôi.”
Nói rồi Dương Thanh Ngân kéo mạnh cánh tay mà vừa nãy Ngô Huệ dùng để hất cô ta ra, đẩy mạnh vào bụng mình.
Ngô Huệ còn ngây người, Dương Thanh Ngân đã ngã ngửa về phía sau, cả người lăn xuống cầu thang.
Ngô Huệ muốn kéo cô ta lại nhưng nhào hụt, thế nhưng giây tiếp theo, một tiếng “bốp”, mặt cô nóng rát do bị chịu một lực mạnh, cả người cô bị văng sang một bên, trong khoang miệng tràn ngập vị máu tanh.
“Cút ra!” Tiếng quát giận dữ của Trần Gia Huy vang lên bên tai, Ngô Huệ bị hắn hất vai đụng mạnh vào bức tường bên cạnh.
Xương bả vai Ngô Huệ bị đụng vào tường đau nhói, gò má nóng bừng vì đau, nhưng cô lại không có cảm giác gì cả, chỉ kinh ngạc nhìn Dương Thanh Ngân đã lăn xuống đến dưới lầu, còn Trần Gia Huy mặt đầy hoảng sợ lao xuống lầu ôm cô ta vào lòng.
“Thanh Ngân, em không sao chứ?”
Dương Thanh Ngân nép trong lòng Trần Gia Huy, níu chặt vạt áo trước ngực hắn: “Huy... em đau quá... đứa bé...”
“Sẽ không có chuyện gì đâu...” Trần Gia Huy hôn lên trán cô ta, ôm chặt cô ta vào lòng, ngước mắt, ném ánh nhìn đầy oán hận về phía Ngô Huệ đang đứng ở tầng hai.
“Ngô Huệ, cô điên rồi à?”
Ngô Huệ nhìn Dương Thanh Ngân, cô ta dán vào ngực của Trần Gia Huy, đang nhìn cô với nụ cười đắc ý.
Một ngọn lửa giận trào lên, cô nắm chặt bàn tay bị thương, lạnh lùng nói: “Tôi không đẩy cô ta.”
Ánh mắt Trần Gia Huy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai: “Nếu như không phải cô đẩy, lẽ nào là Thanh Ngân tự lăn xuống à? Ngô Huệ, cô nghĩ người khác đều là kẻ ngốc à?”
“Huy...” Dương Thanh Ngân thều thào: “Là em không đứng vững... không liên quan đến Huệ.”
Trần Gia Huy đau lòng bế Dương Thanh Ngân lên: “Đừng nói nữa, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.”
Ngô Huệ đuổi theo vài bước theo bản năng, muốn giải thích. Trần Gia Huy đã đi đến trước cửa, quay đầu lại, con ngươi đen thẫm nhìn Ngô Huệ, nói: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho đứa bé không sao, nếu không, Ngô Huệ, tôi không biết bản thân sẽ làm gì đâu.”
Bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng khởi động xe hơi.
Ngô Huệ đứng trên bậc thang, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng lời cảnh cáo nghiến răng nghiến lợi của Trần Gia Huy.
Cô cúi đầu nhìn lại bàn tay mình, lúc này, cô cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩa của việc không từ thủ đoạn nghĩa là gì rồi. Vì để khiến Trần Gia Huy hận cô, Dương Thanh Ngân thậm chí còn không tiếc hi sinh cả đứa con trong bụng.
Ngô Huệ khép mắt, một lúc lâu sau cô mới bước xuống cầu thang, đứng ở đó không biết nên làm thế nào.
Bên đường, có một đôi vợ chồng trẻ dắt một đứa bé đang vui vẻ bước đến, Ngô Huệ nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa bé, ánh mắt dõi theo bóng dáng của họ một hồi lâu, ngưỡng mộ và hiu quạnh.
Nếu như cô có bố mẹ yêu thương, bây giờ cô đã có thể chạy về nhà nhào vào lòng mẹ, nói cho mẹ biết bản thân mình đã chịu ấm ức thế nào, người bố kiên cường của cô sẽ gánh cho cô cả bầu trời này, chỉ là, cô chẳng có gì cả.
Ngô Ngọc Trâm không cần cô, Dư Thư Hào cũng ghét bỏ cô, cô vốn nghĩ đã gặp được một người đàn ông biết trân trọng cô, nhưng đến cuối cùng phát hiện hóa ra chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, người đàn ông này cuối cùng cũng lại quay trở về bên người phụ nữ mà anh ta yêu thương.