Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 13: BÀ CÓ GÌ DẶN DÒ?

Ngô Huệ không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào cuộc chiến tranh của ba người, lại còn trở thành công cụ để họ đả kích nhau.

Cô khẽ động khóe miệng, tự giễu cười cười, ánh mắt rơi vào người Dương Thanh Ngân đang tỏ vẻ yêu kiều đối diện.

“Dì thật thích nói đùa, đá cứng sao có thể đẹp bằng ngọc trai được, dượng chắc chắn biết nên chọn cái nào mà.”

Nếu Dương Thanh Ngân nhất quyết đòi hơn thua, vậy thì cô đành chắp tay nhường xem thế nào được?

Đối với sự tự hạ mình của Ngô Huệ, Dương Thanh Ngân có vẻ hơi ngoài ý muốn, trố mắt ngẩn người, trong chốc lát cũng quên luôn đòi câu trả lời hài lòng từ Bùi Quốc Huy.

Bùi Quốc Huy cũng nhìn Ngô Huệ, vẻ kinh ngạc hiện lên chốc lát trong mắt anh ấy, lập tức, hắn rời ánh mắt đi, vỗ mu bàn tay đang khoát lên cánh tay mình của Dương Thanh Ngân: “Tiệc bắt đầu rồi, chúng ta qua đó thôi.”

Dương Thanh Ngân giả bộ tức giận liếc anh một cái: “Hôm nay miễn cưỡng bỏ qua cho anh đó!”

Bùi Quốc Huy nhếch miệng cười: “Được, chờ lát trở về, muốn cái gì thì nói với anh.” Hai người vừa nói vừa đi về phía bàn tiệc chính.

“Sao vừa nãy lại nói chuyện như thế.”

Đến khi bọn họ đi xa, Trần Gia Huy mới thu cánh tay đặt trên eo cô lại, giọng nói lạnh lùng vô cùng.

Ngô Huệ quay đầu, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng sắc mặt khó coi của hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Đáp án này chẳng phải tất cả mọi người đều thích nghe sao?”

Lúc nói lời này, cô khẽ ngẩng đầu, một đôi mắt hoa đào trong suốt khẽ cong lên, thần thái kiên cường không thể tả, trên môi là nụ cười trào phúng, duy chỉ không có sự ấm ức và đau thương.

Ánh sáng trong mắt Trần Gia Huy chập chờn, cũng không mở miệng phủ nhận.

Quả thật là vậy... Cô đã đoán được tám chín phần rồi, ngày hôm nay đưa cô tới dùng cơm chẳng qua là để so bì.

Nhưng Trần Gia Huy dường như không hiểu ra, với xuất thân của cô, làm như vậy, sẽ tự rước lấy nhục nhã mà thôi.

“Huy, đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây, đã lâu lắm rồi ông ngoại không nói chuyện với cháu.”

Đột nhiên, giọng nói dõng dạc của Dương Bảo Long truyền đến.

Ngô Huệ nhìn sang, Dương Bảo Long ngồi ở giữa, bên tay trái ông là Dương Thanh Ngân, sau đó là Bùi Quốc Huy, mà chỗ bên tay phải của ông trống không, chắc là để lại cho Trần Gia Huy.

Nhưng, Ngô Huệ hơi lúng túng mình nên ngồi đâu.

Trên bàn tiệc chính chỉ còn lại hai chỗ, nếu Trần Gia Huy ngồi vào bên cạnh Dương Bảo Long thì cô sẽ phải đi chỗ khác…

Chỗ bên trái Bùi Quốc Huy trống.

“Huy đi cùng vợ đến đây à.” Giọng Dương Bảo Long vang dội thêm lần nữa.

Ngô Huệ nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, gật đầu lễ phép với ông: “Cháu chào ông.”

Dương Bảo Long không đáp lại, chỉ im lặng nhìn chằm chằm mặt cô, sự im ắng giày vò này kéo dài rất lâu.

Cuối cùng Ngô Huệ có chút thấp thỏm bất an, lại sợ mở miệng ngắt lời thì có vẻ thiếu lễ phép, do đó bầu không khí cứ vậy mà tiếp tục ngưng đọng khi hai người họ nhìn nhau, phòng ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, vẫn là Dương Bảo Long phất tay: “Ngồi đi, sắp nhập tiệc rồi.”

“Nhưng... không còn chỗ nào có thể ngồi rồi, Huệ, nếu cô không ngại thì đến đây ngồi đi?”

Tiếp đó, giọng nói đầy quan tâm của Dương Thanh Ngân vang lên, chỉ vào chỗ bên cạnh Bùi Quốc Huy, nụ cười trên mặt cô ta chân thành xán lạn, Ngô Huệ nhìn bỗng hoảng hốt, luôn cảm thấy cười có má lúm đồng tiền như vậy giống như đã từng quen biết...

Dương Thanh Ngân nũng nịu nói với Bùi Quốc Huy: “Là em kêu Huệ qua đó, anh không được có ý kiến đâu đó.”

Sau khi nghe xong, Bùi Quốc Huy không nói gì nhìn Ngô Huệ một cái, cười yếu ớt: “Sao có thể chứ, anh mừng còn chẳng hết.”

Lúc này cô ta lại nở nụ cười, quay đầu nhìn Ngô Huệ, khẽ hất hàm dịu dàng, dáng vẻ như đang bố thí: “Huệ, tới chỗ tôi ngồi, tuổi chúng ta cũng không hơn kém nhau là mấy, chắc sẽ có nhiều chuyện có thể nói.”

Giọng Dương Thanh Ngân cũng không lớn, nhưng lại xuyên đến lỗ tai của tất cả mọi người ở đây.

Ngô Huệ quan sát khuôn mặt hiền lành dịu dàng của Dương Thanh Ngân, không hiểu được là cô ta thật sự đơn thuần hay là cố ý khiến mình phải diễn tiếp, nếu thật sự như cô nghĩ, tại sao lại làm rối tung mọi chuyện lên để mọi người đều biết chứ?

Có điều... Nếu Dương Thanh Ngân muốn thể hiện cô ta rộng lượng lương thiện, mà mình lại thật sự không có chỗ ngồi, sao không để cho cô ta được toại nguyện chứ?

Ngô Huệ gật đầu, lễ phép nói cảm ơn: “Dì đã nói vậy rồi, vậy cháu cũng cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đúng như cô dự đoán, Dương Thanh Ngân thấy cô vòng theo cột đi lên, sắc mặt lúc này liền thay đổi, nụ cười có chút ngượng ngùng: “Khách khí như vậy để làm gì chứ, Quốc Huy có giai nhân làm bạn, trong lòng không chừng còn vui lắm ấy chứ.”

Bùi Quốc Huy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ cắm đầu uống trà, coi như không nghe thấy những lời chua chát của cô ta.

Dương Thanh Ngân ảo não không thôi trong lòng, oán trách liếc nhìn Bùi Quốc Huy, sau đó liền quay đầu nói với Dương Bảo Long.

Dương Bảo Long như cũng cảm nhận được sự không vui giữa hai người, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Huệ đang chậm rãi đi đến, lời lại nói với Bùi Quốc Huy.

“Lần này về nước cố gắng ở lại lâu chút, dù sao nơi đây mới là gốc.”

“Dạ, người lớn trong nhà cũng đã nhiều tuổi, cháu định ở lại đây để làm tròn chữ hiếu.”

Dương Bảo Long lại như cảm nhận được: “Đúng vậy, người già rồi, hy vọng cả nhà có thể vui vẻ.”

Ông vừa dứt lời, căn phòng rộng lớn liền liên tiếp vang lên tiếng đón ý nói hùa theo.

Ngô Huệ kéo ghế ra ngồi xuống, một ly trà liền được đưa tới trước mặt cô: “Cảm ơn.”

Lúc cô đưa tay đón lấy, ngón tay hai người có khẽ chạm, có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh.

Ngô Huệ ngước mắt, liền chạm phải đôi mắt mang theo vẻ dịu dàng và ý cười của Bùi Quốc Huy, anh gật đầu, sau đó nhìn đi hướng khác.

Ngô Huệ cúi đầu hớp một ngụm trà, mùi thơm ngọt mát.

Cô đột nhiên cảm thấy như ngồi trên đống lửa, ngẩng đầu, đối diện với hai luồng ánh mắt lạnh lùng của Trần Gia Huy, lập tức, hắn quay đầu, uống một hớp trà lớn, lúc đặt ly xuống, trên mặt lại là một nụ cười nhạt.

Sau đó, hắn nghiêng đầu quay sang bà hai ngồi bên cạnh thì thầm vài câu, bà hai mờ ám ngắm nhìn Ngô Huệ, sau đó đứng dậy: “Kết hôn đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn sến súa như vậy, vậy bà đi sang bên kia ngồi vậy.”

Bà hai nói như vậy, Ngô Huệ đương nhiên biết là có ý gì, đành đứng dậy đổi vị trí với bà.

Cô đứng dậy đẩy ghế ra, không ngờ lại vướng vào góc thảm bị lật lên, cơ thể mất thăng bằng ngã ra sau.

“Ôi, cẩn thận thảm!” Bà hai kinh hãi nhắc nhở, đáng tiếc đã quá muộn.

Chân Ngô Huệ khuỵu xuống, bản năng muốn bám vào vật gì đó có thể giữ người mình lại.

Sau đó, cô cảm thấy bên hông ấm áp, có người đỡ cô.

Ánh đèn treo thủy tinh trên nóc bàn tròn chói mắt, hơn nửa khuôn mặt của Bùi Quốc Huy hòa vào vầng sáng xán lạn, khuôn mặt của anh sắc nét, dưới chiếc mũi cao là đôi môi có hình dạng rất đẹp, đường nét chiếc cằm hiền hòa mà lại có khí chất, khóe mắt khẽ cong cong, vẫn là nụ cười ấm áp.

“Có sao không?” Bùi Quốc Huy đỡ cô đứng lên.

“Dạ.” Ngô Huệ chưa tỉnh hẳn, sau khi hoàn hồn, theo bản năng chui ra khỏi ngực anh: “Cảm ơn chú.”

Đối với sự cố gắng xa lánh của Ngô Huệ, Bùi Quốc Huy cũng không quá để ý, cười rồi lui lại một bước, vẫn duy trì khoảng cách khiến cô thấy yên tâm.

“Chồng à, anh không sao chứ? Ôi, quần áo đều thành ra như vậy rồi…"

Dương Thanh Ngân hoảng sợ vội vàng đứng dậy, một đôi lông mi xinh đẹp nhíu lại, trên mặt thì đang quan tâm Bùi Quốc Huy, trong lời nói lại có chút trách cứ và bất mãn đối với Ngô Huệ, đặc biệt là... Nghĩ đến Bùi Quốc Huy từ trước đến nay không thích xen vào việc của người khác lại nhiều lần giải vây cho Ngô Huệ, trong lòng cô ta cảm giác rất khó chịu.

“Đừng lo, kim cương có thể lấy về đính lên lại mà, việc nhỏ mà thôi.”

So với sự làm quá của Dương Thanh Ngân, Bùi Quốc Huy tỏ vẻ lạnh nhạt, hiển nhiên không để trong lòng.

“Sao lại không sao chứ, cái áo này là em nghìn dặm xa xôi mới mang từ nước ngoài về được đó, trên thế giới số lượng có hạn, bây giờ có đính lại, dáng vẻ cũng sẽ kém đi rất nhiều.”

Nghe sự oán giận của Dương Thanh Ngân, Ngô Huệ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy cổ áo bên trái của Bùi Quốc Huy thiếu một viên, bởi vì không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở, lộ ra một chút da thịt khỏe mạnh màu đồng cổ, toát ra sức mạnh trầm ổn mà hàm súc của đàn ông.

“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Thật khiến anh đau đầu, rời khỏi anh một lát là xảy ra chuyện ngay.”

Lúc Ngô Huệ không biết nên phản ứng thế nào, một giọng nam trong nụ cười có mang theo chút cưng chiều xen vào, tiếp đó, cô bị kéo vào lồng ngực rộng lớn của Trần Gia Huy, Trần Gia Huy gập ngón trỏ gài tóc trước trán Ngô Huệ đến sau tai: “Sang kia ngồi với anh, đừng có làm bóng đèn của người ta chứ.”

Dương Thanh Ngân cười không tự nhiên cho lắm: “Sao lại thế được chứ, Huy đúng là thích nói đùa!”

Ngô Huệ vừa định nghiêng người, cánh tay đặt ở ngang hông tay bỗng chặt hơn, Trần Gia Huy ngang ngạnh khóa cô vào trong ngực, loại ấm áp và sự khát vọng từng có, lúc này đạt được ước nguyện, nhưng cô không có cảm giác vui sướng, ngược lại cảm thấy khó chịu khiến người ta hít thở không thông.

Trần Gia Huy cúi đầu nhìn Ngô Huệ, đặt tay lên khuôn mặt trắng bệch của cô nhẹ nhàng vuốt, dáng vẻ giống như người chồng mẫu mực quan tâm vợ: “Sắc mặt khó coi như vậy, có phải không khỏe hay không?”

“Không có.” Ngô Huệ lạnh nhạt đáp lại một câu.

“Không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi.” Hắn nói xong, ôm Ngô Huệ trở lại chỗ ngồi đối diện.

Trần Gia Huy và Dương Thảo Nguyên chỉ cách có một chỗ ngồi, sau khi điều chỉnh lại như vậy, giờ thành ra Ngô Huệ kẹp giữa bọn họ, Dương Thảo Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Ngô Huệ rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn tôm đuôi gà dì Thúy bóc, cũng không có ý định làm khó cô.

Có điều, mông Ngô Huệ vừa đặt xuống ghế, dì Thúy lại đột nhiên vòng quanh bàn đi tới bên cạnh cô, đặt một đĩa gia vị đến trước mặt cô.

Ngô Huệ nhẹ nhàng liếc ngang nhìn dì Thúy, chỉ coi như không hiểu ý của bà, trực tiếp gắp một miếng sầu riêng vào miệng.

“Ngô Huệ...” Dương Thảo Nguyên thấy Ngô Huệ giả câm vờ điếc, nhỏ giọng nhắc nhở cô.

“Bà Trần, bà có gì căn dặn ư?” Ngô Huệ quay đầu sang, lễ phép hỏi.

Người cùng bàn nghe thấy Ngô Huệ gọi Dương Thảo Nguyên như vậy, không ai không lộ ra nét mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thức thời làm bộ không biết, nhao nhao cúi đầu dùng cơm.

Ánh nhìn oán độc trong đáy mắt dì Thúy lại càng sâu, hận không lột da cô nuốt sống luôn.

“Bóc vỏ tôm cho tôi ăn.” Dương Thảo Nguyên khẽ hất cằm, cứ như kêu Ngô Huệ làm là coi trọng cô.

Ngô Huệ không có chút phản ứng nào hết, chỉ cúi mắt nhìn đĩa tôm đuôi gà, vào thời khắc tính nhẫn nại của Dương Thảo Nguyên hoàn toàn biến mất định lật mặt, cô đột nhiên cúi đầu cười: “Được, cháu biết rồi.”

Từ xưa đến nay, mẹ chồng nàng dâu có thể hợp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Ngô Huệ cũng không biết sự chán ghét của Dương Thảo Nguyên đến từ đâu, chỉ có thể tạm thời đổ cho bất mãn với xuất thân của cô và khát vọng chiếm hữu Trần Gia Huy, cô không lớn lên trong một gia đình hòa thuận, về phương diện lấy lòng người lớn có khiếm khuyết, mặc dù cô đã cố hết sức làm tốt nhất.

Nếu Dương Thảo Nguyên muốn cô bóc tôm, cho dù đối phương là một người lớn rất hạch sách, cô cũng không nên cự tuyệt, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK