“Hồng Nhung, không sao chứ, sao không đáp lại vậy? Em không cần sợ, nói cho anh biết ở con đường nào, anh sẽ xử lí tốt.”
“Hồng Nhung...”
"Anh rể, là em, Ngô Huệ. Xe là em đâm, đường Văn Hóa, cách phòng làm việc của anh một con đường, em chờ anh."
Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên không còn âm thanh, im lặng một lát: “Huệ, chuyện không phải như em nghĩ, ở đây chắc có hiểu lầm...”
“Có lẽ vậy, em đã báo cảnh sát rồi, tin rằng bọn họ có thể xử lý tốt.”
Cô nói rồi cúp điện thoại, cơ thể cúi xuống ghé sát đến chỗ Bùi Hồng Nhung: “Trần Gia Huy là chồng cô ư?”
Đôi môi Bùi Hồng Nhung khẽ run run, hoảng loạn như người mất hồn, rõ ràng sau giờ Ngọ mặt trời rực rỡ nhưng cô ta lại cảm thấy lạnh buốt cả người.
Bộ dạng hoảng sợ luống cuống lúc này của cô ta, không còn kiều diễm đáng yêu hớp hồn người như trên màn hình hôm qua nữa, duy chỉ có dáng vẻ đáng thương kia là không hề thay đổi.
“Thư ký Bùi khó chịu trong người còn tự mình lái xe, có phải quá vất vả rồi không? Chồng tôi thật không biết thương người gì cả…”
“Giám đốc Ngô, chị hãy nghe tôi nói, chuyện không phải như chị nghĩ đâu...” Bùi Hồng Nhung cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã chảy xuống.
Cùng lúc đó, một chiếc xe gấp gáp chạy đến, khó khăn lắm mới dừng lại được ở bên đường.
Ngô Huệ quay đầu, Trần Gia Huy xuống từ chiếc xe Lamborghini màu nâu sậm, mặc sơ mi in hoa văn bằng vải ka-ki, có lẽ là do vội vàng chạy đến, áo khoác ngoài vắt trên ghế dựa, tay áo vén lên, lộ ra cánh tay cường tráng. Hắn đi ngược lại với ánh mặt trời, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú vẫn như xưa, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Hắn đã từng là một vệt sáng bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời u ám của Ngô Huệ, soi sáng cho cô, sưởi ấm cô.
Nhưng hôm nay, cô chính mắt thấy mọi thứ quay về với bóng đêm.
Mắt nhìn chằm chằm vào Trần Gia Huy đang dần dần đi đến gần, trái tim cô như bị đặt trong máy trộn bê-tông, đau đớn vô cùng. Theo bản năng đưa tay ôm lấy, đôi môi đột nhiên khô khốc khó chịu, lớp sương mờ nổi lên trong đáy mắt bị kìm xuống.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Gia Huy quay đầu, nhìn về phía cô chớp mắt, chân mày khẽ nhếch lên. Ngô Huệ không nhớ ra nổi đã bao lâu không nhìn thấy sự ấm áp trên mặt hắn rồi, ngược lại sự lạnh lùng và chán ghét hiện giờ đã trở thành chuyện thường tình.
Hắn dừng bước lại, kinh ngạc khi Ngô Huệ là một trong những đương sự, sau đó, hắn liền đứng bất động.
“Huệ...” Đỗ Thu Thảo xuống xe, muốn bảo vệ cô.
Ngô Huệ bước lên trên một bước, cố nén khó chịu mà đứng thẳng lưng, đôi mắt sáng quắc không rời Trần Gia Huy.
“Anh Huy...” Bùi Hồng Nhung ngoạc miệng, nước mắt ẩn hiện trong đôi mắt tròn, định nói gì đó thì bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Gia Huy quét ngang qua hù dọa, sợ đến cả người đều run lên một hồi: “Anh Huy…”
“Xe của thư ký Bùi chờ lát nữa sẽ có công ty sửa chữa tới mang đi, thủ tục liên quan trợ lý sẽ làm hết, còn về bên cảnh sát giao thông, cứ nói vụ tai nạn này giải quyết riêng, thư ký Bùi cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Huy không thèm nhìn Bùi Hồng Nhung lấy một cái liếc mắt, dùng giọng điệu không hề có chút hơi ấm nói, cũng không đợi cô ta đáp lại, liền đi tới trước người Ngô Huệ.
“Ngô Huệ, chỗ này nói chuyện không tiện, đi về trước đã, Hồng Nhung, cô còn không đi đi?”
Ngô Huệ đưa mắt nhìn xuống bàn tay lớn đang ôm chặt lấy cánh tay của mình, một khắc sau, dùng sức lực toàn thân thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, cả người cũng bởi vì phản lực mà lao sang một bên xe.
Âm thanh khó chịu kịch liệt vang lên, cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh, Trần Gia Huy tiến lên muốn đỡ cô, nhưng cô lại như nhìn thấy ma quỷ mà đẩy tay hắn ra, giọng nói lạnh lùng: “Đừng động vào tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Gia Huy hiện lên vẻ không vui, gọi cô: “Ngô Huệ!” trong giọng nói cố gắng ghìm thấp đã bao hàm ý cảnh cáo.
“Rốt cuộc anh và cô ta có quan hệ gì?” Ngô Huệ cắn chặt hàm răng, kiên cường nhìn hắn.
Đôi môi mỏng của Trần Gia Huy căng thành một đường thẳng, không để ý đến câu hỏi của cô.
“Hồng Nhung...” Ngô Huệ nặn ra nụ cười, lớp sương mù trong đáy mắt không còn kìm nén được nữa mà lộ ra: “Anh gọi tên cô ta thân mật như vậy, nhưng lại gọi cả họ lẫn tên tôi là Ngô Huệ, Trần Gia Huy, có phải bảo vệ cô ta quan trọng hơn cả tôi không?”
Trần Gia Huy nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn tâm trạng Ngô Huệ rõ ràng đang kích động.
Gió sau buổi trưa thổi bay tóc hai bên mai của Ngô Huệ, cô đưa tay lên gài sợi tóc che mắt vào sau tai trong tâm trạng hỗn loạn, cổ tay lại bị một sức mạnh rất lớn bắt lại: “Sao tay lại bị thương vậy?”
Cổ tay cô bị mài mất một mảng da lớn, lúc này đang chảy máu be bét, xung quanh là vết máu đã khô, trên mu bàn tay mấy vết trầy nông sâu không đồng đều, vết máu đọng trông rất hung hãn đáng sợ,
"Anh đang quan tâm tôi sao?"
Ngô Huệ lại hất tay Trần Gia Huy ra lần nữa, nhanh chóng đi về phía xe của mình.
“Thảo, tớ chỉ có thể đưa cậu đến đây, cậu tự mình lái xe về nhé.”
Cô mở cốp sau xe, sau khi bỏ lại Đỗ Thu Thảo sau xe, không cả quay đầu lại mà lên xe, đạp mạnh chân ga rời đi.
Ngô Huệ khẽ ngẩng đầu, tầm nhìn con đường phía trước lại dần mông lung không rõ, ở ngã rẽ tiếp theo, cô đột nhiên đạp phanh lại, cả người bởi vì quán tính đập mạnh vào bánh lái.
Cô không trở mình dậy, gối khuôn mặt lên mu bàn tay lạnh như băng, ngực trái đau âm ỉ, cô không lên tiếng, duy chỉ có bờ vai mảnh khảnh đang khẽ run run.
Trên đường Ngô Huệ cho xe vào bãi đỗ xe ở siêu thị gần đó, bắt taxi về biệt thự Thanh Thủy.
Cô xuống xe, đứng trong gió đêm, nhìn biệt thự ngay gần, sắc mặt mờ mịt bất lực.
Thứ tràn ngập trong đầu cô nãy giờ chính là hình ảnh kia...
Sau khi cô lái xe rời đi, qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Bùi Hồng Nhung ôm cánh tay Trần Gia Huy, khóc sướt mướt như mưa.
Đêm đông gió rất lạnh, nhưng lại không lạnh bằng một phần trong tim cô, tóc cô rối bời, trái tim cũng rối loạn theo...
Bùi Hồng Nhung khóc rồi, vậy bản thân cô thì sao?
Ngô Huệ đưa tay lên lau mặt, khô khốc, cô thậm chí đã quên mất khóc là thế nào rồi.
Cô nhếch miệng, nụ cười tự giễu hiện lên, có thể khóc ra được, ít nhất vẫn chưa chết lặng, còn biết đau.
Đau đến tận cùng là không có nước mắt, sự tuyệt vọng và sợ hãi trong nội tâm không thể nói ra, dần dần cọ rửa thần kinh của con người, cho tới khi đánh bại họ, khiến họ triệt để chìm sâu trong đó.
Ngô Huệ yên lặng nhìn biệt thự phủ trong bóng tối trước mắt.
Cô giữ vững trái tim nhiều năm, gặp đủ mọi thăng trầm, cứ tưởng rằng Trần Gia Huy không giống như vậy, sẽ đem một cuộc hôn nhân chung thủy đến cho cô, không ngờ cô nhìn thấy điểm bắt đầu, lại không đoán ra được kết cục.
Cô luôn không muốn thừa nhận, từ hôm đám cưới, Trần Gia Huy cũng đã lộ ra sự khác thường.
Lúc trao nhẫn thì cứ mất hồn, đêm tân hôn uống say không vào phòng tân hôn, kết hôn một năm rồi mà vẫn không ngủ chung với cô. Về sau, ngay cả số lần về nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho tới hôm nay lại mập mờ không rõ với Bùi Hồng Nhung.
Cô thật không thể hiểu nổi tại sao Trần Gia Huy lại kết hôn với cô. Bọn họ ở cùng dưới một mái hiên, nhưng ngay cả lời hỏi thăm ân cần hắn cũng keo kiệt không cho. Người đàn ông vẫn luôn bất chợt quan tâm cô, sau khi kết hôn bỗng biến mất một cách kỳ lạ.
Nhưng sự bồi thường và an ủi thỉnh thoảng hắn gửi đến, tựa như đang thể hiện khát vọng ra sức duy trì cuộc hôn nhân này của hắn.
Ngô Huệ không thích đo lường tâm tư của người khác, nhưng lại không thể không suy đoán suy nghĩ của Trần Gia Huy hết ngày này qua ngày khác, tại sao vào khoảnh khắc cô cho rằng đáng để dựa dẫm lại hung hăng đẩy cô ra chứ?
Cô không tranh không đoạt không làm náo loạn, lẽ nào cũng sẽ không đau ư?
Dạ dày truyền đến cảm giác quặn đau quen thuộc, Ngô Huệ lấy thuốc mang theo trong túi ra nuốt thẳng, đôi mắt nhìn về phía biệt thự đã không còn nhiệt huyết nữa.
Cô mệt rồi, trông chừng tòa biệt thự rộng lớn, nghe tiếng chuông báo giờ hết lần này đến lần khác
Cô xoay người, hốt hoảng rời đi.
Tầng cao nhất của Đường Yến, quán bar có ánh đèn khắp nơi, nam nữ trên sàn nhảy ra sức uốn éo thân thể, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng ở giữa.
Ngô Huệ ngồi trong góc, thân thể nhỏ yếu co lại trên ghế, trong tay cô là một ly Margaret màu đỏ rực, rượu cay dọc theo cổ họng tiến vào dạ dày, nóng rực thiêu đốt.
Trên bàn bày bừa đầy chai rỗng, men say làm mờ mắt của cô, cô nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe mấy cô ca sĩ mặc sườn xám lấp lánh màu vàng xẻ tà đến tận đùi trước mặt đang hát.
Giọng hát khàn khàn, trầm thấp quanh quẩn, một luồng phiền muộn lại tấn công đáy lòng cô, mãi vẫn không tiêu tan.
Tay Ngô Huệ nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt, nơi đó có một nốt ruồi lệ không rõ ràng.
Khi còn bé, người xem bói ở thôn bên cạnh nhà bà ngoại nói, phụ nữ như vậy số khổ hay khóc.
Lúc nhỏ cô có từng rơi lệ, nhưng lúc này, cô cũng chỉ vươn cánh tay ôm chặt hai đầu gối.
Nếu năm đó, Trần Gia Huy không ra tay hiệp nghĩa đỡ một dao của bọn cướp thay cô, nếu sau nhiều lần cô khéo léo từ chối mà hắn biết từ bỏ không theo đuổi nữa, nếu hắn có thể nói ra rằng hắn rất bận tâm đến thân thế và quá khứ của cô…
Như vậy cô cũng sẽ không cảm động, cô sẽ vẫn là người phụ nữ trái tim sắt đá, đao súng không làm hại được.
Có thể sẽ thiếu sự vươn lên và chờ mong, nhưng chí ít sẽ không bị tổn thương.
Ngô Huệ nhớ lại mà thấy trong lòng phiền loạn, vừa định đưa cốc rượu lên môi thì một đôi tay sạch sẽ, xúc cảm dễ chịu bao trùm tay cô, cô ngẩng đầu, trong tay đã trống không, một bóng dáng cao lớn hiên ngang đang ngồi trên ghế bên cạnh.
“Huệ?”
Giọng nói ân cần không xác định, như sợ cô biến mất, lực trên cổ tay không ngừng chặt hơn.
Ngô Huệ nhìn hắn, mắt nhìn vô định, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt của hắn, khóe mắt liền trở nên chua xót.
“Huệ, sao em lại ở chỗ này, anh…”
Người đàn ông tướng mạo đoan chính, dưới đường nét thần thái là khuôn mặt chuẩn vuông chữ điền, hắn mặc vest màu nâu sẫm, cà vạt thắt cẩn thận tỉ mỉ, lúc này hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngô Huệ, không hề che giấu sự bất ngờ của mình.
Ngô Huệ gục cổ xuống, bình tĩnh đẩy tay hắn ra: “Anh nhận nhầm người rồi…”
Cô vịn vào quầy bar đứng dậy, vòng qua hắn với lấy chiếc áo khoác trên thành ghế, biểu cảm lạnh nhạt, muốn đi.
Người đàn ông liền chặn đường của cô: “Chuyện cười này không hề buồn cười đâu nha, anh có thể nhận nhầm tất cả, duy chỉ có Huệ, kể cả trong đám đông anh vừa nhìn cũng có thể nhận ra em.”
“Ồ, thật sao?” Ngô Huệ lạnh lùng hỏi lại, không tỏ thái độ gì mà đẩy hắn ra.
Người đàn ông hiển nhiên không định buông tha như vậy, liền ôm lấy vai cô: “Em trở về nước khi nào? Sao không đến tìm anh?”
Mặt Ngô Huệ trầm xuống: “Tôi không biết anh, nghe rõ chưa? Đừng để tôi nhắc lại một lần nữa, bây giờ lập tức buông tay, nếu không tôi kêu bảo vệ đó!”
Người đàn ông vẫn giữ nguyên động tác như cũ: “Huệ, em không cần đề phòng anh như vậy đâu…”
Hắn vừa dứt lời, có người đẩy cửa quán bar tiến đến.
Ngô Huệ và người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn sang.
Cơ thể cao lớn của Trần Gia Huy xuất hiện trong tầm mắt, hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người đang quấn quýt lấy nhau, môi mỏng mím chặt, sắc mặt sầm lại, ánh mắt liếc sang càng lạnh lùng.