“Bên kia vẫn còn người, mau đi cứu cô ấy!” Trên du thuyền có người nhiệt tình hét lớn.
Lúc Ngô Huệ chìm dưới đáy biển, mơ hồ cảm thấy có người đang bơi về phía mình, ôm chặt lấy eo cô, người và mặt mũi đều được nâng lên mặt biển, không khí tươi mới thổi vào mặt.
Bản năng sinh tồn khiến Ngô Huệ vội vàng ôm cổ người tới, hai tay nắm chặt, hít thở sâu: “Cứu mạng...” Bị chuột rút và thiếu không khí khiến mặt cô trắng bệch, khuôn mặt xinh xắn cũng trở lên tiều tụy và bất lực.
“Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Bên tai là một giọng nói dịu dàng khiến người ta yên lòng.
Một bàn tay ôm eo của Ngô Huệ, vén tóc mái của cô sang hai bên: “Anh ở đây, đừng sợ.”
Ngô Huệ cố gắng hít thở, cả người lạnh như băng, hai vai khẽ run rẩy, nước đọng trên mặt không biết là nước biển hay là nước mắt.
Sau khi cô bình phục, ánh mắt từ từ rõ nét, nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang ôm cô, người ướt đẫm, bộ dạng nhếch nhác, sườn mặt rõ ràng đọng lại một giọt nước, men theo góc cạnh chảy xuống cằm.
Nước biển bốn phía không ngừng đập tới, Ngô Huệ sững sờ nhìn Bùi Quốc Huy, giọt nước rơi vào trong mắt, dưới ánh trăng, cảnh tượng trước mắt giống như một giấc mơ có phần không thực tế.
“Chúng ta đi lên thôi.” Bùi Quốc Huy thì thầm một câu bên tai cô.
Ngô Huệ lặng lẽ gật đầu, ôm lấy anh, mặc anh đưa mình đến chỗ những nhân viên cứu hộ kia.
...
Đến được boong thuyền xong, cả ngươi Ngô Huệ run lẩy bẩy vì lạnh.
Bỗng nhiên, bả vai nặng trĩu, cô liếc mắt sang thì thấy Bùi Quốc Huy đang đắp chiếc áo vest màu đen lên người cô.
“Yên tâm đi, không sao rồi.” Anh nhoẻn miệng cười nhìn cô, dường như không quan tâm đến nước trên người mình.
Ngô Huệ khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Đầu kia, tiếng dì Thúy kinh ngạc vang lên: “Thảo Nguyên, chị tỉnh đi Thảo Nguyên!”
Ngô Huệ chịu đựng cơn co giật ở chân, từ từ nhìn qua.
Dương Thảo Nguyên hôn mê bất tỉnh nằm trên boong thuyền, Trần Gia Huy ướt đẫm người, hai tay ấn ngực của bà ta.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi mẹ!” Trần Gia Huy cau chặt mày, không thể xua tan được lo lắng.
Dương Thanh Ngân quỳ gối bên cạnh lau nước mắt, mặt lo lắng nhìn Dương Thảo Nguyên không nhúc nhích.
Ngô Huệ do dự, vẫn cúi người xuống: “Có lẽ cần hô hấp nhân tạo.”
Cô cởi chiếc áo vest ra, muốn đắp lên người Dương Thảo Nguyên.
Đột nhiên, mu bàn tay đau nhói, thân hình Ngô Huệ không vững, lại ngã ở trên sàn thuyền.
Trần Gia Huy bỗng ôm Dương Thảo Nguyên lên, sắc mặt xanh mét nói: “Không cần cô phải giả tốt bụng.” Người hắn giống như mạ một tầng băng, nhấc chân đi qua cô, nhanh chóng vào khoang thuyển.
“Làm bộ làm tịch, đi chết đi!” Dì Thúy nhổ một ngụm nước miếng bên cạnh Ngô Huệ, nhanh chóng đi theo.
Khách khứa trên thuyền xem náo nhiệt chán rồi dần dần tản đi.
Ngô Huệ ngồi ở đó, giống như một pho tượng điêu khắc, ngỡ ngàng nhìn chiếc áo khoác trên mặt đất.
“Con liều mạng nhảy xuống biển cứu người, kết quả thì sao? Người ta không cảm kích, con đúng là một trò cười.” Ngô Ngọc Trâm cười nhạo ném một câu, quay người tiến vào khoang thuyền.
Tim Ngô Huệ giống như bị một bàn tay bóp chặt, trong nháy mắt, cô thậm chí còn nghi ngờ nó đã ngừng đập.
Gió biển đầu xuân thổi vào lành lạnh, cô lại không hề hay biết.
Cô cứng nhắc đứng dậy, nắm lấy chiếc áo khoác kia, khập khiễng rời khỏi boong thuyền.
Ngô Huệ đi chao đảo trên hành lang, trong lúc vô thức, lại đi đến cửa phòng của Dương Thảo Nguyên.
Cửa phòng vẫn còn một khe hở, có nhân viên cứu hộ xách hộp cấp cứu đi vào, Ngô Huệ tiến lên trước hai bước, liền nghe thấy tiếng tiếng nức nở và oán thán của Dương Thảo Nguyên truyền từ trong phòng ra đầy đau đớn, sợ hãi và oán trách.
“Để mẹ chết là được, người phế vật như mẹ, sống còn có ý nghĩa gì chứ?”
Dương Thảo Nguyên khóc: “Chồng thì ruồng bỏ, khổ sở nuôi nấng con trai lại bị hồ ly tinh làm điên đảo thần hồn... Hu hu, rốt cuộc là tôi làm sai điều gì mà ông trời trừng phạt tôi như thế? Số tôi khổ quá mà...”
“Chị cả, đừng nói như vậy.” Dương Thanh Ngân an ủi: “Gia Huy cũng rất buồn.”
Dì Thúy vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, Thảo Nguyên, đều do mẹ con dâm đãng nhà kia, Gia Huy là do không cẩn thận bị lừa, giờ chắc chắn đã nhìn thấu tâm địa ác độc của hồ ly tinh kia rồi.”
Lúc này Dương Thảo Nguyên mới ngừng khóc, nhưng sự oán hận và đau thương trong giọng nói thì vẫn như cũ.
“Gia Huy, con đừng có quên ai là kẻ thù của chúng ta! Lúc mẹ bị tai nạn, có dì Thúy thì nhà chúng ta mới có thể vui vẻ mà sống, vậy mà con đĩ Ngô Ngọc Trâm này...”
Dương Thảo Nguyên bỗng cất cao giọng nói, căm phẫn nói: “Nếu như không phải con đĩ đó cướp bố con đi, mê hoặc tâm trí của bố con, ném bao nhiêu tiền của vào đó, thì nó có địa vị như ngày hôm nay không? Còn mẹ thì sao? Nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhìn bọn họ như hình với bóng, mẹ không cam lòng, không cam lòng!”
“Lúc đầu, mẹ một lòng muốn chết, là con đồng ý với mẹ, nói sẽ đòi lại công lý cho mẹ, khiến người làm hại mẹ sống không bằng chết, nếu không phải con hứa hẹn, chống đỡ mẹ, mẹ cũng không nhẫn nhục mà sống đến bây giờ, vậy mà con...”
Dương Thảo Nguyên nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mi, càng lau lại càng chảy nhiều.
Trần Gia Huy trầm mặc ngồi xuống, không nhìn rõ vẻ mặt hắn nhưng rõ ràng nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Khi đó, lúc tuyển dụng ở trường học, con nhìn thấy con gái của Ngô Ngọc Trâm, con về nhà xong đồng ý gì với mẹ?”
Dì Thúy nói chen vào: “Những lời đó dì cũng nhớ rõ ràng, có chết cũng không quên, Gia Huy nói tìm được cách báo thù con đĩ Ngô Ngọc Trâm rồi, bà ta hại nhà con tan nhà nát cửa, con sẽ trả thù gấp bội lên người con gái bà ta.”
“Sau đó con tuyển nó vào Trần thị, giữ nó ở bên cạnh rồi dần tiếp cận nó, chỉ là con hồ ly tinh kia tâm cơ thâm sâu, năm năm mà vẫn không mắc mưu. Bất đắc dĩ con đành phải cho nó vị trí phu nhân của Trần thị. Đêm trước ngày kết hôn, con đích thân nói dự định của con với Thảo Nguyên, con nói phải dùng hôn nhân để trói chặt người đàn bà dâm đãng này, nó và mẹ nó đều thích hư vinh, đợi khi con chơi đủ rồi, sẽ không chút lưu tình mà đá nó đi, cho nó biết cảm giác bị chồng vứt bỏ, hủy hoại hạnh phúc.”
“Đủ rồi! Dì Thúy, dì nói đủ chưa?” Trần Gia Huy bỗng lạnh lùng ngắt lời bà.
Dương Thảo Nguyên tức giận tiếp lời: “Nói tiếp! Chẳng lẽ sợ hai mẹ con đàn bà dâm đãng kia ư? Hôm nay hai mẹ con nó muốn giết chết mẹ, mối thù này nhất định mẹ phải báo! Gia Huy, con nói đúng, không ly hôn với con đàn bà kia, cứ để nó phòng không gối chiếc như vậy, đợi đến khi nó bốn năm mươi tuổi rồi thì đuổi ra khỏi nhà, xem nó còn lấy cái gì mà quyến rũ đàn ông!”
Ở cửa phòng, Ngô Huệ đứng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh.
Dần dần cô quay người muốn rời đi, hai chân lại bỗng nhiên mềm nhũn, chật vật mà ngã xuống sàn.
Hóa ra, đây chính là nguyên nhân hắn không yêu mà cưới cô, cũng là lý do mà hắn kiên trì không chịu ly hôn.
Mẹ cô phá hoại gia đình hắn, cho nên cô phải trả nợ thay mẹ.
Hắn không sai, là cô sai, ai bảo cô là con gái của Ngô Ngọc Trâm chứ?
Ngô Huệ từ từ vịn vào tưởng đứng lên, hai chân vẫn hơi run, cô nặng nề nện bước rời đi.
Một bước lại một bước, đi lung tung trên hành lang, tầm mắt vẫn mờ mịt.
Bên cạnh bỗng có một căn phòng cửa mở từ trong ra.
“Ngô Huệ?”
Ngô Huệ quay đầu, liền nhìn thấy Lý Bảo Nam kinh ngạc đứng ở cửa.
Tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông ở sau Lý Bảo Nam, là Bùi Quốc Huy. Anh thay một chiếc áo sơ mi trắng, đứng ở trong, hơi hoảng hốt nhìn cô, ngay cả Kim Ngâm và Hồ Khang ở bên cạnh cũng nghi ngờ nhìn sang.
Trong tích tắc ấy, Ngô Huệ cảm thấy vết thương mình cố gắng che giấu đã phơi bày trước mặt họ rồi.
Trong đầu cô trống rỗng, cô theo bản năng bước nhanh về hướng khác để rời đi, dần dần chuyển thành chạy, càng lúc càng nhanh, không có mục đích, nhịp bước lộn xộn, vấp ngã rồi lại nhanh chóng bò dậy, chạy về phía trước.
Không biết chạy bao lâu, bỗng có một cánh tay chặn đường của cô, kéo cô vào trong lòng.
Bùi Quốc Huy chặn cô lại từ đầu từ hành lang.
Anh thở dốc, hai tay lại ôm chặt lấy cô: “Chạy gì...”
Ngô Huệ thở hổn hển, nước mắt bỗng tuôn rơi, vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng anh.
Bùi Quốc Huy lại không chịu buông tay mà ôm chặt lấy eo cô, một tay nâng gáy cô, nhấn cô vào trong lồng ngực mình, để cằm cô tựa vào bả vai mình: “Chịu oan ức gì mà khóc đau lòng đến thế?”
“Tôi không sao, anh để tôi đi...”
Ngô Huệ muốn đẩy anh ra, Bùi Quốc Huy lại ngang tàng ôm chặt eo cô, ngăn hành động của cô.
Một tay anh nâng chân trái của cô lên, tiếp theo là nhìn đôi chân trần của cô, mu bàn chân vì chuột rút mà sưng lên. Anh nhoẻn miệng cười: “Đau không?”
“Không cần anh quan tâm.” Ngô Huệ ngượng ngùng quay đầu đi, cuối cùng lại không rơi lệ.
“Không cần tôi lo, vậy em hi vọng ai lo?”
Ngô Huệ quay đầu nhìn anh, đèn màu cam của hành lang chiếu lên mái tóc đen và làn da màu đồng của anh, giống như có ánh hào quang nhạt đang chuyển động, mà làm người khác chú ý nhất là tròng mắt đen láy của anh, ẩn chứa ý cười, giống như giọt nước trong veo lay động lòng người.
Bị anh nhìn như thế, trái tim của Ngô Huệ không hiểu sao cũng run lên, lòng càng hoảng.
Để tránh bị ngã, cô không thể không bám lấy vai anh: “Anh buông tôi ra đi, có người sẽ đi qua...”
Bùi Quốc Huy nhìn cô, lại không buông tay mà từ từ đi tiếp.
Ngô Huệ đang phản kháng trong lòng anh: “Bị người khác nhìn thấy thì không hay!”
“Nhìn thấy thì làm sao, em sợ cái gì chứ?” Bùi Quốc Huy cười đắc ý.
Tiếng bước chân và trò chuyện truyền tới ở quanh đây.
Ngô Huệ đang trốn ở trong lòng Bùi Quốc Huy, mặt Ngô Huệ dán sát vào lồng ngực anh. Khoảng cách quá gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đàn ông càng rõ ràng, cách bộ quần áo cũng đều cảm nhận được nhiệt độ và lồng ngực khỏe khoắn nóng bỏng của anh.
Bùi Quốc Huy cười nhẹ một tiếng, túm chiếc áo vest trên vai cô che đi khuôn mặt cô.
“Cậu Ba, thật là trùng hợp, muốn đi đâu thế?” Rất nhanh có người đi lên trước chào hỏi Bùi Quốc Huy.
Giọng Bùi Quốc Huy truyền cảm đáp: “Đi ra boong thuyền hít thở một lát, giờ định về phòng nghỉ ngơi.” Anh dường như hơi vui sướng, nói xong ôm cô đi tiếp về phía trước.
Chỉ một lát sau, Ngô Huệ nghe thấy tiếng thẻ từ cảm ứng mở cửa.
Cô cảm thấy trong đầu trống rỗng, ánh đèn dịu dàng chiếu vào mi mắt, xung quanh căn phòng được sắp xếp gọn ghẽ. Mà cô, đang ngồi trên sô pha.