"Ờm... Các người quen nhau sao?" Người đàn ông phía trước nghi ngờ nhìn hai người đang giằng co trước cửa xe.
Ngô Huệ rút bàn tay kéo cửa xe lại, xoay người liền sải bước đi về một hướng khác.
Cô mới vừa bước chưa được hai bước, cánh tay liền bị níu lại, cả người theo lực dừng lại.
Hai tay Bùi Quốc Huy thật chặt bóp vào bờ vai cô, khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng: "Vì sao không lên xe?"
"Tôi muốn thế nào liên quan gì đến anh?" Ngô Huệ giơ tay đẩy đẩy ngón tay anh: "Buông tôi ra."
"Xem ra cô rất giỏi nửa đường cản tài xế lại bắt chuyện?"
Bùi Quốc Huy như cười như không nhìn cô, thanh âm dịu dàng khác thường: "Tài xế kia còn đang chờ cô đấy."
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Ngô Huệ ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh: "Tôi đã nói rõ ràng như vậy, anh còn trở lại làm gì? Tôi thích cản xe của ai là tự do của tôi, không cần anh để ý."
Nụ cười của Bùi Quốc Huy hơi cứng lại: "Xem ra tôi xuất hiện không đúng lúc rồi."
Anh nhẹ giọng nói xong, đẩy ra bả vai Ngô Huệ, xoay người liền rời đi.
Ngô Huệ nhìn bóng lưng anh sải bước đi xa, ngực giống như bị khối đá lớn đè ép, có chút buồn bã hoang mang.
Một khắc sau, Bùi Quốc Huy đã đi được một đoạn đường rất dài đột nhiên bỗng dừng lại, thình lình xoay người, bước từng bước lớn quay lại, dùng sức kéo lấy bả vai cô, giống như kéo một đứa con nít vậy đi thẳng về phía trước.
"Bùi Quốc Huy, anh buông tay!" Ngô Huệ muốn dùng lực tránh thoát giam cầm của anh.
Bùi Quốc Huy lạnh mặt, mạnh mẽ níu cánh tay cô đi về phía trước.
Anh của thời khắc này, sớm không thấy vẻ dịu dàng như những ngày qua, lộ ra một mặt cường thế cố chấp.
Ngô Huệ bước chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào, lúc này ngay cả sợ hãi cũng không màng, chỉ là liều mạng phản kháng: "Bùi Quốc Huy, anh nghe không hiểu lời tôi sao? Tôi nói tôi không thích anh, anh cứ dây dưa như vậy không cảm thấy rất ti tiện sao?"
Bùi Quốc Huy đột nhiên dừng lại, Ngô Huệ không để ý, trực tiếp đụng vào sau lưng anh.
Anh quay đầu, ngón trỏ lạnh lùng điểm chóp mũi của cô: "Cô cũng là người đàn bà ti tiện nhất tôi từng thấy."
Ngô Huệ tức giận đẩy tay anh ra, trợn mắt nhìn anh, khóe mắt ửng đỏ.
Bùi Quốc Huy mềm mỏng pha trò: "Nếu chúng ta đã bị coi thường như vậy, góp thành một đôi không phải rất tốt sao, bớt gieo họa cho người khác."
Ngô Huệ không cách nào thoát khỏi anh, lại bị anh một đường kéo, nhanh gọn vào thẳng một khách sạn gần đó.
Ngô Huệ lập tức hiểu được ý đồ của Bùi Quốc Huy.
Cô chết đứng ở cửa, dù thế nào cũng không chịu vào trong: "Tôi nói hết rồi, không muốn gặp anh nữa, anh còn muốn làm gì?"
Bùi Quốc Huy lạnh mặt, dường như không thấy cô tận lực tỏ ra chán ghét, đẩy cánh tay cô cố vín vào cánh cửa, hai ba bước liền kéo cô đi tới trước quầy, móc ra mấy tờ nhân dân tệ để trên quầy: "Muốn một phòng cách âm tốt, giường phải chắc chắn nhất!"
Ngô Huệ nghe thấy anh không che giấu chút nào nói ra mấy lộ liễu lời này, nước mắt cố nén rốt cuộc cũng rớt xuống.
Phục vụ và những người khách khác cũng kinh ngạc nhìn hai người giống như đôi vợ chồng đang gây gổ này, nhưng rất nhanh cũng nghiêng đầu tỏ vẻ thông hiểu, loại phương thức này, quả thật là phương thức giải hòa tốt nhất.
Bùi Quốc Huy cầm thẻ mở cửa phòng, không nói hai lời giống như xách như con gà con xách Ngô Huệ lên
tới tầng mười tám.
...
Cửa phòng mới vừa mở, Bùi Quốc Huy liền ném Ngô Huệ thẳng xuống giường, chân dài đạp cửa đóng sầm lại.
Ngô Huệ bị lôi kéo đến choáng váng, vừa định đứng dậy, một bóng người liền nhào tới đè lên.
"Bùi Quốc Huy, anh khốn kiếp!" Khóe mắt Ngô Huệ hồng hồng, có giọt lệ trực trào ra.
Bùi Quốc Huy hơi nhổm người ngồi dậy, nhìn cô mặt đầy vẻ ấm ức: "Cô nói tôi ti tiện, vậy tôi liền ti tiện là được chứ gì."
"Mặt người dạ thú..." Nước mắt Ngô Huệ càng rơi mãnh liệt hơn, dính ướt hai bên tóc mai, rớt xuống ga trải giường.
Anh cúi đầu, môi mỏng in xuống mặt cô, thanh âm trầm thấp mà từ tính, nhưng hơi thở lại nóng bỏng vô cùng: "Tôi là thương nhân, tự nhiên sẽ không làm ăn lỗ vốn, cô làm tôi mất vợ rồi, nhất định phải bồi thường tôi một người khác chứ."
"Rõ ràng chính anh muốn ly dị, liên quan gì tới tôi?" Ngô Huệ lại ấm ức đến cực điểm.
Bùi Quốc Huy thu lại nụ cười không chút kiêng dè trên mặt, ngón tay thay cô lau sạch lệ nơi khóe mắt: "Em rõ ràng cũng thích tôi."
Ngô Huệ quay mặt đi chỗ khác, cho dù cổ có đau hơn nữa cũng cố chấp không chịu nhìn anh.
"Nếu như không thích tôi, em tại sao lại đứng ở ven đường khóc?"
"Ai khóc?" Giọng nói cô không lớn nhưng buồn buồn, nghe giống như đang làm nũng vậy.
Bùi Quốc Huy thấp giọng bật cười: "Được, không khóc."
Ngô Huệ quay đầu, chống lại đôi mắt nóng bỏng mà thâm thúy của anh, hô hấp hai người xen lẫn, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
...
Lúc Ngô Huệ tỉnh lại ở khách sạn, sắc trời đã sáng choang.
Cô nằm ở trên giường, cả người đau nhức vô lực, bên hông thật giống như có dây mây siết chặt khiến cô hô hấp có chút khó khăn. Ý thức cô dần dần khôi phục, lúc này mới nhận ra mình đang bị người ta ôm vào trong ngực, ngang hông quấn một cánh tay đàn ông.
Ngô Huệ nhìn một chút, vẫn ở trong khách sạn, căn phòng đã bị làm loạn lên chẳng khác nào bãi chiến trường.
Cô thậm chí còn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi vị mê ly tản ra trong phòng.
Quay đầu, liền thấy Bùi Quốc Huy an tĩnh ngủ ở bên cạnh cô, tóc đen có chút rối, ngũ quan sắc nét dưới ánh mặt trời trở nên nhu hòa đi đôi chút, nhìn thế nào cũng là một người đàn ông vô hại mà dịu dàng.
Thế nhưng Ngô Huệ đã gặp qua vẻ bá đạo cùng u ám của anh, làm sao còn có thể bị vẻ ngoài dịu dàng của anh đánh lừa chứ?
Cô nhẹ nhàng nhổm dậy, giùng giằng muốn thoát ra từ trong ngực anh.
Hàng lông mi đen dày của Bùi Quốc Huy giật giật, anh chậm rãi mở hai mắt ra, đồng tử đen nhánh hơi nheo lại, lấp lánh trong ánh nắng ban mai.
"Dậy rồi à?" Bùi Quốc Huy thân mật dụi dụi vào bên tai Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngồi dậy, không thèm nhìn anh, kéo qua ga trải giường che ở trước người, cũng không biết nên làm thế nào mới phải, trong đầu cô vẫn là một mảnh mơ hồ.
"Sao vậy?" Bùi Quốc Huy cũng ngồi dậy theo, cánh tay như cũ quấn quýt quanh eo cô, vây cô thật chặt trong ngực mình.
"Buông tôi ra, tôi phải rời giường." Ngô Huệ lãnh đạm mở miệng.
Bùi Quốc Huy không buông, theo ga trải giường mong mỏng chạm vào nơi mềm mại của cô: "Vừa thức dậy đã tức giận như vậy?"
Ngô Huệ thẹn quá hóa giận vơ bừa lấy cái gối, hung hăng đập vào người Bùi Quốc Huy: "Khốn kiếp! Lưu manh! Khốn kiếp!" Đánh tới khi mình thở hồng hộc mới chịu bỏ qua, những sợi bông từ trong gối lả tả bay ra.
"Bớt giận chưa?" Bùi Quốc Huy thần sắc dửng dưng, trên tóc đen còn vương một ít sợi bông.
Ngô Huệ quay mặt đi, bỏ gối xuống.
"Tôi thấy tối hôm qua em cũng thật cao hứng đó nha." Bùi Quốc Huy đột nhiên phun ra một câu nói, Ngô Huệ kinh ngạc nhìn anh.
Tròng mắt anh đen sâu không thấy đáy: "Em không biết tối hôm qua dáng vẻ của em lúc nằm dưới người tôi chủ động đến thế nào đâu, ánh mắt kia thật giống như đang gọi tôi tiếp tục, đừng có ngừng... Nếu như căn phòng này cách âm chưa đủ tốt, vậy khách trọ phòng bên cạnh coi như chịu khổ rồi.”
"Anh!" Ngô Huệ lần nữa cầm gối lên đập túi bụi về phía anh, cổ tay ngược lại bị nắm chặt.
"Bùi Quốc Huy, mau buông tôi ra!"
Trên miệng Bùi Quốc Huy lại treo nụ cười, ánh mắt anh nhìn Ngô Huệ trông vừa dối trá vừa cầm thú.
Anh cưỡng chế kéo cô vào trong ngực mình, hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô, cằm đặt trên trán cô, hồn nhiên mặc kệ cô giãy giụa, vứt gối sang một bên, ôm chặt cô: "Ngoan, đừng làm rộn nữa, tôi bây giờ còn đau đầu đây này."
Ngô Huệ càng phản kháng, anh ôm càng chặt, cuối cùng cô quả thực không thể làm gì nữa, nhắm mắt lại nói: "Buông ra, tôi muốn đi rửa mặt."
Bàn tay Bùi Quốc Huy chẳng biết từ lúc nào đã dời đi, lưu luyến ở ngực cô hồi lâu không chịu buông.
"Bùi Quốc Huy, anh xong chưa?" Ngô Huệ gắt gao nhìn chằm chằm anh, cuối cùng hô lên câu nói tối hôm qua mới chỉ nói đến một nửa.
Anh dừng lại động tác, ngước mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt đã thu lại đôi chút.
Ngô Huệ bị anh nhìn lại cảm thấy rụt rè, không tự chủ liền hạ thấp giọng: "Anh buông tôi ra đi."
Lần này, Bùi Quốc Huy cũng không o ép cô nữa, sảng khoái buông cô ra.
Ngô Huệ ngược lại có chút không quen, nhìn anh một cái, anh lại nằm xuống giường nhắm mắt lại, tựa như không chú ý tới cái nhìn chăm chú của cô.
...
Ngô Huệ ở phòng vệ sinh đợi rất lâu, sau khi ăn mặc chỉnh tề mới ra ngoài.
Ti vi trong phòng mở, cô quay đầu nhìn, liền thấy Bùi Quốc Huy cũng mặc xong quần tây áo sơ mi, tựa vào đầu giường, đặt một cái gối kê sau gáy, một tay cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm cũng không quay đầu nhìn.
Ngô Huệ cầm túi lên, đứng ở đó, có chút lúng túng không biết nên làm gì.
Bùi Quốc Huy cũng không lên tiếng, điềm nhiên xem chương trình giải trí.
Hồi lâu, Ngô Huệ mới trợn mắt nhìn anh hỏi: "Anh có đi hay không?"
Anh ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó tắt ti vi, đặt điều khiển qua một bên, đứng dậy.
Ngô Huệ đi trước tới giá để giày, thay giày cao gót, khắp phòng ngổn ngang đến mức dường như không còn chỗ đặt chân, cô chống vách tường xỏ chân vào giầy, sau khi đứng vững mới đưa tay ra lấy thẻ cắm trên tường mở cửa phòng.
Bàn tay Bùi Quốc Huy đưa tới, nhanh hơn một bước lấy đi thẻ mở cửa.
Lúc anh mở cửa phòng bước ra, bàn tay cố tình vuốt qua cái mông cô, Ngô Huệ vốn đang bởi vì sự yên lặng lúc trước mà lúng túng, bây giờ nhất thời thẹn quá hóa giận: "Anh làm gì đó?"
Bùi Quốc Huy nghiêm chỉnh thu tay về, thần sắc thản nhiên đi ra ngoài.
Mặt Ngô Huệ đỏ lên, đứng ở bên cạnh cửa, nơi bị bóp qua giống như có lửa đốt vậy. Cô thở hổn hển trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Quốc Huy đã đi xa. Lúc này, đột nhiên từ căn phòng bên cạnh lộ ra một cái đầu, một bà dì hướng về phía Ngô Huệ không ngừng cười.
Ngô Huệ lúng túng thu lại xấu hổ trên mặt, lễ phép gật đầu chào hỏi.
Đối phương là một gương mặt đã có tuổi, cười tươi như đóa cúc nhỏ: "Cô gái, khí sắc rất tốt mà."
Ngô Huệ ngượng ngùng cười một tiếng.
Đối phương không khỏi chép miệng, quan sát trên dưới Ngô Huệ một lần: "Có đàn ông bồi bổ quả nhiên vẫn khác, xem chừng tôi sắp biến thàn hoàng liễm bà bà rồi*."
(*) Hoàng liễm bà: Từ chỉ thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Nụ cười trên mặt Ngô Huệ nhất thời méo xệch đi.
Đối phương liếc mắt nhìn bóng lưng Bùi Quốc Huy, mập mờ nhìn Ngô Huệ: "Cô gái à, người đàn ông của cô cũng cường hãn thật đấy chứ ? Tối ngày hôm qua... chậc chậc... Tôi nhìn thấy không ít người đứng ở ngoài cửa phòng hai người nghe lén đó!"
Mặt Ngô Huệ càng thêm đỏ, không dám nán lại thêm giây nào nữa, xoay người bước nhanh gần như chạy về phía thang máy, đúng hơn là chạy mất dạng.
Bùi Quốc Huy đứng ở bên cạnh thang máy chờ cô: "Sao lâu thế?"
Ngô Huệ trợn mắt nhìn anh một cái, ấn thật mạnh vào nút mũi tên đi xuống, mặt nóng ran.
...
Thời điểm xuống quầy làm thủ tục trả phòng, cũng lúng túng không hề thua kém với tình cảnh ban nãy gặp bà dì bát quái* kia.
(*) Bát quái: chỉ những người hóng hớt, thích đi buôn chuyện.
"1808 trả phòng!"
Phục vụ viên gầm một tiếng, bên cạnh vốn là đám khách trọ ai nấy đều vội vàng vậy nhưng đều không hẹn mà cùng quay sang nhìn Bùi Quốc Huy cùng Ngô Huệ, ánh mắt quái dị.
Bùi Quốc Huy môi mỏng mím chặt, bộ dạng nghiêm chỉnh như một chính nhân quân tử.