Ngô Huệ ôm mặt cậu, thấy đôi mắt cậu nhiễm sự sầu lo mới nghiêm túc nói:
“Chị và anh Gia Huy ly hôn không liên quan gì đến Hải cả, anh Gia Huy đã tìm được người mình yêu, không cần chị nữa, như vậy sau này chị sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh em hơn.”
“Người anh Gia Huy yêu? Giống như Hải yêu chị vậy á?”
Ngô Huệ không muốn cậu nghĩ nhiều nên đành gật đầu cho có lệ.
Ngô Hải tâm sự trùng trùng nghiêng người sang một bên, sờ mặt Ngô Huệ:
“Vậy thì sau này chúng ta không thèm quan tâm đến anh Gia Huy nữa được không?”
“Được, nghe theo Hải tất.” Ngô Huệ cố nén sự chua xót tận đáy lòng, mỉm cười trả lời.
Ngô Hải dang hai tay, ôm Ngô Huệ vào trong lòng mình, giống như người lớn yêu thích trẻ con, giả vờ già dặn vỗ vỗ đầu cô:
“Chị đừng đau lòng, sau này Hải sẽ yêu chị nhiều hơn.”
Nghe thấy giọng nói già dặn của Ngô Hải nói ra những lời non nớt, Ngô Huệ không đau lòng là nói dối, giá như Ngô Hải là một người bình thường có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn rất nhiều.Chỉ là thế giới này vốn không có giá như.
“Chị Huệ, một mình Hải yêu chị thì không đủ, sau này… có thể để anh Bùi Quốc Huy yêu chị nữa không?”
Ngô Hải mở to hai mắt, háo hức nhìn Ngô Huệ, anh Đức nói anh Quốc Huy rất giỏi, còn giỏi hơn cả anh Gia Huy nữa, có thể chăm sóc tốt cho chị, hơn nữa anh Quốc Huy cũng đối xử tốt với cậu, thật ra cậu mong chị Huệ và anh Quốc Huy ở bên nhau lâu rồi. Trước đây vì anh Gia Huy nên không được, bây giờ thì tốt rồi, anh Gia Huy đã có người anh ấy yêu, vây thì Hải nói như vậy cũng không được coi là người xấu.
Ngô Hải rất thảo mãn vì sự thông minh của mình, cầm lấy một ngón tay của Ngô Huệ, mắt lấp lánh nhìn cô, như muốn nói: “Đồng ý đi đồng ý đi, như vậy sau này Hải sẽ có rất nhiều đồ chơi rồi.”
“Hải rất thích anh Quốc Huy à?” Hải thích Quốc Huy cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
Mặc dù Hải có trái tim như một đứa trẻ nhưng từ trước tới nay cậu không tùy tiện nhớ tên của một người lạ, thế mà lần thứ hai gặp Quốc Huy, cậu đã thành công gọi được tên anh, sau này cách thể hiện của cậu đều chứng tỏ rằng cậu không hề bài xích người và vật có liên quan đến Quốc Huy.
“Thích ạ.”
Ngô Hải cười hi hi tiến lại gần:
“Anh ấy đối xử rất tốt với Hải, còn gọi anh Đức đến chơi với Hải, còn nữa anh mắt của anh Quốc Huy khi nhìn chị không giống với những người khác,giống như Mập Mạp nhà dì Trương ở tầng dưới lúc nhìn thấy xương bò vậy.”
Người giúp việc bật cười thành tiếng:
“Hải à, sao cháu có thể so sánh anh Bùi với chó như vậy được? Nếu để anh Bùi biết được chắc chắn sẽ giận đó.”
“Không đâu.” Ngô Hải tự tin nâng cầm, cười hi hi nói:
“Anh Quốc Huy thích chị Huệ, nhất định sẽ đối xử tốt với Hải, không phải trong phim đều diễn như vậy sao? Nếu anh ấy không đối xử tốt với Hải, Hải sẽ nói xấu anh ấy trước mặt chị Huệ.”
Ngô Huệ nhìn Ngô Hải đang tính toán trước mặt, có lúc cô thấy Ngô Hải không hề ngốc, chỉ là ngây thơ, đơn thuần hơn người bình thường một chút mà thôi. Một lúc sau, Ngô Huệ mới mở miệng, nói:
“Hải à, mấy ngày nữa chuyển tới đây ở cùng với chị được không?”
…..
Chập tối Bùi Quốc Huy tan làm liền nhận điện thoại từ nhà họ Bùi.
Lúc đó anh đang đợi đèn đỏ ở ngã tư, nghe thấy điện thoại bèn xoay vô lăng, lái xe đến sảnh lớn trong quân khu.
Xe vào trụ sở, Quốc Huy nhìn thấy Kim Ngân đang nổi giận đùng đùng.
“Bố à, bố nhẹ một chút! Chỉ có bố mới đối xử với con trai mình như vậy thôi, rốt cuộc con có phải là con đẻ của bố không vậy?”
Bộ quân phục khoác trên người Kim Ngân dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn ra được sự uy nghiêm, đĩnh đạc. Cà vạt được kéo lỏng tới ngực, khóa kéo cởi ra, mũ thì xiêu vẹo, nhưng thu hút hơn cả vẫn là người đàn ông trung niên đuổi ngay sát phía sau tay cầm cây mây định đánh anh.
Người đàn ông trung niên cũng mặc quân phục, là quân hàm đại tá, khí chất nho nhã nhưng lúc này đây trên mặt tràn đầy sự tức giận.
Ông cần cây roi mây quất lên người Kim Ngân:
“Anh là bá vương trong quân khu của cái thành phố Xuân Sơn này, tôi nào dám có con trai tài giỏi như anh.”
Bùi Quốc Huy dừng xe, hạ cửa kính xe gọi người đàn ông trung niên một tiếng: “Chú Kim!”
Kim Tiền đang giơ cao chiếc roi mây thì dừng lại giữa không trung, quay đầu lại nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang cười khiêm tốn.
Bùi Quốc Huy quét mắt về phía Kim Ngân đang đau đến nỗi khuôn mặt đều trở nên rẫu rĩ, cười như có như không hỏi Kim Tiền:
“Có phải Kim Ngân lại làm chú không vui rồi không?”
Kim Tiền mở miệng, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, quay người véo tai Kim Ngân đi ra ngoài:
“Đi bệnh viện với tôi!”
“Bồ, đừng mạnh tay như vậy, ayza…đau….”
Bỗng nhiên Bùi Quốc Huy đoán ra lý do trong nhà gọi anh về gấp, anh nhướng nhướng mày, khỏi động xe đi vào bên trong.
Xe dừng ở ngoài biệt thự nhà họ Bùi, Bùi Quốc Huy vừa xuống xe liền nghe thấy Lâm Đức đang hét to ở trong sân bên cạnh:
“Tìm kỹ vào cho tôi, nếu tìm được cái phù hợp, tôi sẽ lập tức tăng lương cho người đó.”
Vốn dĩ một chân Bùi Quốc Huy đã bước vào trong hàng rào, nhưng nghe thấy thế anh đành phải lùi hai bước, nghiêng mặt nhìn tới.
Lâm Đức đứng trong sân, một tay chống hông, một tay cầm khăn tay lau mắt, miệng lầu bầu không ngừng, còn người làm thì đang tản ra tứ phía cong lưng đi tìm cành cây.
“To như thế này mà được à?”
Lâm Đức nhìn cành cây mà người làm đưa đến trước mặt, vỡ lẽ nhìn người giúp việc:
“Xem ra bình thường anh cũng có nhiều ý kiến ý cò về tôi đúng không!”
Người làm hốt hoảng sợ hãi, vội xua tay phủ nhận:
“Cậu chủ, tôi không có… cậu hiểu nhầm rồi.”
“Lại còn dám ngụy biện!” Lâm Đức chỉ vào cành cây khô, giậm chân:
“Thô thế này anh muốn tôi bị ông già đánh chết à?”
“Cành cây này cùng lắm thì nằm viện, không chết được đâu.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Đức quay đầu thì thấy Bùi Quốc Huy không biết từ lúc nào đã đứng ngay đằng sau anh.
Bùi Quốc Huy bước lên trước, rút tay từ trong túi quần ra, cầm lấy cành cây, cầm trong tay áng chừng, ngước mắt nhìn Lâm Đức thì mới phát hiện ra hai mắt Lâm Đức ầng ậc nước, vành mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng nước mắt lại trào ra.
Thấy Bùi Quốc Huy nhìn mình, Lâm Đức cười gượng một cái, giở khăn tay trong tay ra, bên trong được bọc một củ hành tây.
“Cậu chủ, cậu xong chưa? Ủy viên chính trị lại gọi điện tới rồi.” Một anh cảnh vệ xuống xe thúc giục.
Bùi Quốc Huy nhận ra cậu ta, là người bên nhà ông ngoại Lâm Đức.
“Được rồi được rồi, giục cái gì, không phải là tôi sắp xong rồi sao?” Lâm Đức không vui trợn trắng mắt.
“Cậu chủ, cậu xem cành này đã được chưa?” Cảnh vệ nhà họ Lâm là một cậu nhóc khoảng hai mươi tuổi đầu, cầm một cành cây nhỏ nâng lên phía trước.
Mắt Lâm Đức sáng lên, bỗng chốc trở nên vui vẻ:
“Vẫn là cậu nhóc này thông minh, lanh lợi!”
Cậu cảnh vệ ngại ngùng sờ sờ đầu.
Lâm Đức cầm lấy cành cây khoa chân múa tay trên người hai cái, rồi cầm hành tay chấm chấm lên mắt.
Bùi QUốc Huy cười nhìn anh hoàn thành hết tất cả các động tác:
“Cầm cái cành cây này làm gì thế?”
Lâm Đức nhìn xung quanh, thần thần bí bí ghé sát vào tai anh, tay che miệng nói:
“Ông ngoại em bắt em đi bệnh viện xin lỗi ông Dương, em phải tự mình chuẩn bị đạo cụ trước, như thế tốt hơn nhiều so với việc ông già đó tùy tiện tìm đồ đánh em.”
Bùi Quốc Huy nghe thấy Dương Bảo Long nhập viện, mắt cũng chỉ lóe lên một chút, ý cười trên môi càng đậm, dương mắt nhìn Lâm Đức đang vô cùng đắc ý:
“Vậy cậu định quỳ ở trong phòng bệnh hay ngoài hàng lang?”
Lâm Đức như vừa nhận được gợi ý, hưng phấn nói với người làm:
“Tiện thế cầm cái đệm ra đây!”
Một lát sau, người làm đã mang một cái đệm dày ra.
Lâm Đức nhận lấy ôm vào trong lòng, cười không khép được miệng, trong phút chốc người làm thấy cậu chủ nhà mình thật sự rất xấu xa.
“Anh ba, đợi em quay về chúng ta cùng nhau uống rượu nhé!” Lâm Đức lắc la lắc lư trèo lên xe.
Bùi Quốc Huy cười gật đầu: “Nhớ chào hỏi ông Dương giúp anh nhé!”
Xe bắt đầu chuyển bánh, Lâm Đức thò đầu từ trong cửa kính xe làm động tác “OK”
Bùi Quốc Huy bước vào nhà, cảm thấy không khí có chút kỳ lạ.
“Cậu chủ,, cậu đã về rồi?” Người giúp việc ra đón, còn cố tình nháy mắt nhắc nhở cậu.
Bùi QUốc Huy vỗ vai người giúp việc, nhìn xung quanh:
“Bà, gần đây sao không thấy mẹ ở nhà?”
“Bà chủ gần đây thích múa ba lê, nên đã đăng ký lớp múa, ngày nào cũng học khoảng hai tiếng.”
Lúc này, cửa phòng khách mở ra, cô Bùi bước ra nói:
“Quốc Huy, con vào đây, chúng ta có chuyện muốn hỏi con.”
Chúng ta?
Quốc Huy theo cô vào bên trong, liền nhìn thấy trong phòng không chỉ có Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức mà ngay cả chú hai anh- Bùi Vinh Quang cũng ở đây.
Ba người con trai nhà họ Bùi, thì Bùi Vinh Đức và Bùi Vinh Quang đều phục vụ trong quân đội, chỉ có Bùi Dũng Văn沈勇文là lựa chọn làm chính trị.
Lúc này, Bùi Vinh Quang đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt còn đen hơn cả đít nồi.
“Chú hai, sao hôm nay chú lại đến đây?”
Bùi Quốc Huy không biết làm thế nào quét mắt nhìn bố mẹ mình: “Lẽ nào trong nhà có chuyện gì sao?”
Anh vừa nói xong, Mộc Vinh đứng bật dậy khỏi ghế sofa, mặt lạnh nói:
“Mày đi mà thu dọn chuyện tốt mà Kim Ngân và Lâm Đức đã làm đi!”
Bùi Quốc Huy cau mày:
“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”
Mộc Vinh thấy anh giả vờ vô tội, suýt chút nữa thì tức chết, đang muốn nghiêm khắc chất vẫn thì Bùi Vinh Đức đã đứng dậy, ấn vai bà, tỏ ý bình tĩnh, rồi ông nhìn Bùi Quốc Huy:
“Quốc Huy, con không biết ông Lưu phải nhập viện à?”
Bùi Quốc Huy làm bộ ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Vậy ông ấy vẫn ổn chứ?”
Bùi Phong Thuận biết thừa trong lòng Bùi QUốc Huy đang thầm tính toán, nếu nói chuyện trong buổi lễ khen thưởng này không liên quan đến Bùi QUốc Huy thì người đầu tiên không tin chính là bà, nhưng người nhà họ Bùi đã muốn lấp liếm thì bà có biết cũng không thể để lộ ra được.
“Anh cả, chị dâu, liệu trong này có hiểu nhầm gì không? Hai người không phải là không biết tính cách của Kim Ngâm và Lâm Đức!”
Bùi Vinh Đức thấy em gái mình muốn giải vây cho Bùi Quốc Huy, đành trừng mắt nhìn bà.
Bùi Phong Thuận lập tức ngậm miệng, rụt cổ lại, ngoan ngoãn lùi sang một bên không dám nói gì nữa.
Bùi Quốc Huy quay lại hỏi Bùi Vinh Quang:
“Chú hai, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Bùi Vinh Quang ngẩng đầu quét mắt nhìn Bùi Quốc Huy, kể lại một lượt chuyện xảy ra trong buổi lễ khen thưởng lúc chiều.
Bùi Vinh Quang là tham mưu trưởng trong đoàn mà Kim Ngâm đang làm việc, Dương Bảo Long là người đầu tiên được mời lên tuyên dương, Kim NGâm lại thường phạm lỗi trong quân đội, lần này được cử đến chịu trách nhiệm phần thiết bị âm thanh trong buổi lễ.
Kết quả, lúc Dương Bảo Long bước lên bục chủ trì hội nghị, đang hùng hồn thuyết trình thì micro bỗng nhiên tắt ngúm, truyền đến cuộc hội thoại của Kim Ngâm và Lâm Đức trong phòng giám sát camera, thông qua loa phát đến toàn bộ hội nghị.