Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 94: HÙNG HỔ ĐI BẮT KẺ VỤNG TRỘM

Trần Gia Huy cúi đầu, nhìn bộ dáng tràn ngập hạnh phúc của cô ta, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn đỡ lấy cô ta, tự mình đứng dậy.

“Nghỉ ngơi sớm chút, anh phải đi rồi.”

Dương Thanh Ngân còn muốn giữ hắn lại, nhưng Trần Gia Huy còn chưa thay quần áo đã cầm chìa khóa rời khỏi biệt thự.

...

Trần Gia Huy lái xe đi không mục đích, lúc hắn dừng xe mới nhận ra mình đang ở bên dưới công ty của Bùi Quốc Huy.

Ngoài xe là gió lớn thét gào, mưa đập lộp bộp lên kính chắn gió.

Hắn ngồi trên ghế lái, nhìn tòa cao ốc tối đen phía trước, trong lòng trống rỗng và mênh mang vô bờ không thể nói thành lời. Hắn không biết tại sao mình lại đến nơi này, là bởi vì nghe Cao Hồng Quân nói đã đưa Ngô Huệ vào trong phòng làm việc của Bùi Quốc Huy rồi sao?

Bây giờ là hai giờ sáng, bọn họ làm cái gì trên một chiếc giường? Đắp chăn ngủ say, hay là...

Trần Gia Huy dựa lên ghế, khép hai mắt lại, trong lòng lại âm ỉ nỗi phiền muộn nhàn nhạt.

...

Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ của phòng làm việc.

Không giống với cơn mưa xối xả bên ngoài, trong phòng là một màn cảnh xuân kiều diễm.

Giường lớn mềm mại dễ chịu phát ra tiếng kẽo kẹt đáng ngờ.

...

Sáng sớm, trong khu quân đội.

Mộc Vinh đang ngồi trên ghế mây trong sân loay hoay một chậu trúc phú quý.

Đột nhiên, một loạt tiếng khởi động xe hơi vang lên, một chiếc xe việt dã quân dụng dừng lại ở cổng biệt thự nhà họ Bùi.

Mộc Vinh ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Bảo Long mặc quân trang chính trực cầm gậy được lính cảnh vệ đỡ xuống xe.

Xuất phát từ lòng kính trọng bề trên, Mộc Vinh vội vàng đặt việc trong tay xuống, nhiệt tình nghênh đón.

“Ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”

Sắc mặt Dương Bảo Long có chút âm trầm, ông ta nhìn vào trong nhà một cái, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Bùi Nhật Minh đâu?”

Mộc Vinh hơi không vui với dáng vẻ khởi binh vấn tội của Dương Bảo Long, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, trả lời: “Bố tôi và mẹ tôi đi tập thể dục buổi sáng rồi, đoán chừng một tiếng sau mới quay lại, ngài có việc gì không?”

Lời Mộc Vinh nói còn chưa dứt, đã vang lên một giọng nữ không vui khác: “Bố, bố nói mấy lời vô dụng với bọn họ nhiều thế làm gì!”

Cửa sau xe việt dã mở ra, Dương Thảo Nguyên được dì Thúy bế xuống ngồi lên trên xe lăn, xe lăn chầm chậm được đẩy qua.

Mộc Vinh không qua lại nhiều với Dương Thảo Nguyên, nhưng cũng có nghe về tính tình của con gái cả nhà Đường thời trước này, hôm nay thấy bà ta nói năng vô lễ khiêu khích, săc mặt của Mộc Vinh lạnh đi.

Mộc Vinh dặn dò cô giúp việc đang tưới hoa trên hành lang: “Mau đi pha ấm trà mời khách.”

“Uống trà thì bỏ đi, gọi người đủ trình nói chuyện nhà các người ra đây cho tôi.” Dương Thảo Nguyên vênh báo hống hách giành nói trước.

Cho dù Mộc Vinh kiềm chế tốt cũng không chịu nổi, không khỏi hừ lạnh nói: “Cái nhà này, trừ bố mẹ chồng và chồng tôi ra thì tôi là lớn nhất, cô muốn bắt tôi gọi điện thúc giục bố chồng tôi, hay là đi gọi chồng tôi ra đây?”

Dương Thảo Nguyên lập tức bị chặn họng không nói được gì.

“Vinh Vinh, xảy ra chuyện gì thế?” Một người đàn ông mặc quân trang xuất hiện ở cổng.

Mộc Vinh quay đầu, nhìn thấy chồng mình đang đi đến, dáng người cao lớn tuyệt đẹp, đường nét ngũ quan rất giống Bùi Quốc Huy, chỉ hơn Bùi Quốc Huy vài phần chững chạc và uy nghiêm, khi ông ta đến gần, bầu không khí bốn phía không khỏi đóng băng lại.

Dương Thảo Nguyên đột nhiên khịt mũi, nhìn ngó xung quanh, gương mặt trắng nõn bỗng đỏ hây hây.

Lính cảnh vệ phía sau Dương Bảo Long đứng nghiêm chào: “Chào thiếu tướng!”

Bùi Vinh Đức gật đầu ra hiệu, tầm mắt đảo qua Dương Thảo Nguyên và dì Thúy, cuối cùng dừng trên người Dương Bảo Long: “Lão Dương tìm bố tôi có việc gì à?”

Dương Bảo Long ôm ngực, sắc mặt u ám khó coi, đánh mắt nhìn ra chỗ khác.

Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức liếc nhìn nhau, đều không hiểu tại sao ông Dương này lại đột ngột đến nhà bọn họ cậy già lên mặt?

Dương Thảo Nguyên thì ngược lại, thiếu kiên nhẫn nói: “Anh Vinh Đức, chúng em đến hỏi thăm chút, Quốc Huy có nhà không?”

Giọng điệu nói chuyện với Bùi Vinh Đức và thái độ với Mộc Vinh của Dương Thảo Nguyên khác xa một trời một vực, cô ta nói nhẹ nhàng cứ như sợ nói to một chút thì sẽ dọa Bùi Vinh Đức chạy mất vậy, Mộc Vinh đứng bên cạnh thấy thế không khỏi nhướng mày lên.

Bùi Vinh Đức lại tựa như không nhìn thấy ánh mắt vồn vã của Dương Thảo Nguyên, ông ta nhìn Dương Bảo Long: “Không phải Quốc Huy và Thanh Ngân sống riêng sao?”

Kết quả Dương Bảo Long nghe xong câu này, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái xanh.

Cùng lúc đó, một chiếc xe con màu đỏ sẫm vội vàng dừng lại phía sau xe việt dã.

Dương Thanh Ngân từ trên ghế lái đi xuống, vẻ mặt có chút hoảng loạn, lúc nhìn thấy Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức thì nhanh chóng lễ phép chào một tiếng bố mẹ, sau đó mới quay đầu đi đến kéo tay Dương Bảo Long: “Bố, tại sao bố lại đến đây? Chúng ta về nhà trước rồi nói...”

Nhưng Dương Bảo Long lại không có ý tứ này, Dương Thảo Nguyên nói chen vào: “Thanh Ngân, em đừng sợ, chị với bố đến đây để thay em đòi lẽ phải.”

“Đòi lẽ phải gì?” Đáy mắt Dương Thanh Ngân lướt qua tia kinh ngạc.

“Em vẫn còn định giấu mọi người à? Nếu không phải dì Thúy vô tình nghe thấy em với Phương nói chuyện điện thoại, có phải em muốn gạt mọi người tiếp không? Thực ra mối hôn nhân của em và Bùi Quốc Huy chỉ là có tiếng mà không có miếng, thậm chí cậu ta còn có người khác ở bên ngoài?”

Dương Thảo Nguyên oán hận đập đập lên tay vịn xe lăn, chồng cô ta bị hồ ly tinh cướp đi, vì thế sao có thể cho phép em gái mình cũng gặp cảnh ngộ giống như vậy?

Dương Thanh Ngân có chút hoảng hốt nhìn Dương Thảo Nguyên và Dương Bảo Long, ánh mắt kia giống như đang dò hỏi tại sao bọn họ lại biết? Viền mắt cô ta ửng đỏ, giống như có nỗi tủi nhục giấu trong đáy lòng không thể nói ra với người khác.

Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức nghe rõ rành rành lời nói của Dương Thảo Nguyên, sắc mặt cũng thay đổi ngay sau đó, người làm bố mẹ như bọn họ làm gì có chuyện không hiểu tính tình Bùi Quốc Huy thế nào, con trai bọn họ sao có thể ra ngoài vụng trộm được?

Mộc Vinh chau mày, nhìn Dương Thảo Nguyên đang thở hổn hển: “Cô Trần, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung đâu.”

“Những điều dì Dương nói đều là thật, tôi có thể làm chứng.”

Không biết Đỗ Phương Phương ở trên xe xuống từ lúc nào, cô ta tháo kính đen xuống đi đến trước mặt mọi người.

“Dì Mộc, có thể dì không muốn tin, nhưng có chút việc đã xảy ra, dì không thể không thừa nhận.”

Quân hàm của Mộc Vinh không thấp, cũng coi như là có chức quan trên người, bình thường ai nhìn thấy bà mà không phải nể mặt mấy phần, làm gì có chuyện người nhỏ hơn tuổi hơn dám vô lễ với bà ta như vậy, bà ta lập tức lạnh mặt nhìn Đỗ Phương Phương: “Chứng cứ đâu?”

Đỗ Phương Phương không hề sợ hãi, ưỡn thẳng lưng, cao giọng nói: “Chứng cứ? Chứng cứ chính là con trai bà đưa đàn bà vào phòng làm việc làm bậy!”

“Phương!” Dương Thanh Ngân cuống quýt tiến lên kéo Đỗ Phương Phương, ngầm tỏ ý bảo cô ta đừng nói mò nữa.

Đỗ Phương Phương cảm thấy bất bình thay cô ta: “Chị Thanh Ngân, đã đến lúc này rồi mà chị vẫn định bảo vệ Bùi Quốc Huy sao? Tại sao chị không nói cho bố mẹ chồng tốt của chị rằng Bùi Quốc Huy không hề ở chung với chị? Trong những ngày về nước, chị toàn phải ở một mình trong biệt thự? Nếu không phải tối qua em vô tình bắt gặp Bùi Quốc Huy đưa một người phụ nữ về phòng làm việc, thì có phải chị còn muốn miễn cưỡng nhân nhượng như này mãi đúng không?”

Dương Thanh Ngân đau đớn nhìn Đỗ Phương Phương, lắc đầu: “Phương, em đừng nói nữa, chị xin em...”

Đỗ Phương Phương nhìn Dương Thanh Ngân đến nông nỗi này rồi mà vẫn ra sức bảo vệ người nhà họ Bùi, cô ta càng cảm thấy người nhà họ Bùi không biết phân rõ phải trái trắng đen. Bọn họ thấy con dâu nhà mình phải chịu nhiều oan ức, chẳng những không giúp mà còn kiên quyết bảo bọn họ lấy bằng chứng ra, đúng là khinh người quá đáng!

Đỗ Phương Phương nhìn Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức một cách châm biếm: “Tốt xấu gì hai người cũng xuất thân từ quân đội, chẳng lẽ không phân biệt được phải trái hay sao? Con trai các người là vàng ngọc, còn con gái nhà người ta là cỏ rác hả?”

Gân xanh trên trán Bùi Vinh Đức nổi lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Phương Phương không biết kính trọng người lớn, trầm giọng nói: “Cô gái, nói chuyện phải biết chú ý chừng mực, không biết giữ miệng cuối cùng lại vạ vào thân.”

“Tôi không biết nói năng, nhưng ít nhất còn nói sự thật, không giống các người...”

“Phương!” Lần này Dương Bảo Long thấp giọng quát Đỗ Phương Phương.

Đỗ Phương Phương quay đầu oan ức nhìn Dương Bảo Long: “Bác Dương, cháu nói không đúng sao?”

“Người lớn đang nói chuyện, cháu tránh ra trước đi!”

Đỗ Phương Phương không cam lòng quay lại bên cạnh Dương Thanh Ngân, nắm tay cô ta rồi bĩu môi tỏ ý bất mãn.

Huyệt thái dương của Dương Bảo Long giật giật, đầu tiên là sáng sớm được tin báo khẩn về hôn nhân của đứa con gái út ông ta nâng niu trong lòng bàn tay, thằng con rể trước đây luôn được ông ta coi trọng giờ lại ở bên ngoài xằng bậy với người phụ nữ khác. Trong cơn thịnh nộ ông ta vội vội vàng vàng đến nhà họ Bùi chất vấn, không biết người họ Bùi không biết thật hay là giả mù sa mưa, nhìn bọn họ không biết gì lại càng khiến ông ta bừng bừng lửa giận.

Dương Bảo Long nhìn Bùi Vinh Đức nói: “Bố cậu không ở nhà thì cũng coi như cậu lớn nhất nhà họ Bùi, nhà họ Bùi các người nhất định phải cho nhà họ Dương một lời giải thích về chuyện của Quốc Huy và Thanh Ngân. Tôi gả con gái bảo bối vào nhà cậu, không phải để cho các người chà đạp như thế.”

“Có phải có hiểu lầm rồi không? Thằng nhóc Quốc Huy không phải người đứng núi này trông núi nọ.” Mộc Vinh giải thích.

“Biết người biết mặt không biết lòng, bà không phải con giun trong bụng cậu ta, sao mà biết cậu ta nghĩ cái gì?”

Một câu nói vô ý của Dương Thảo Nguyên khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

“Cô...” Mộc Vinh đang định tranh luận với cô ta, Bùi Vinh Đức đã túm cổ tay vợ mình lại.

Bùi Vinh Đức thâm trầm nhìn Dương Thảo Nguyên: “Con trai tôi, tôi đương nhiên là tin tưởng nó.”

Dương Thảo Nguyên bĩu môi, ngại ngùng tránh ánh mắt của Bùi Vinh Đức.

Mộc Vinh bất chợt chuyển sang hỏi Dương Thanh Ngân: “Thanh Ngân, con nói đi, con cũng cho rằng Quốc Huy có người khác ở bên ngoài sao?”

Dương Thanh Ngân cúi đầu, giọng cô ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, khó xử nói: “Con...”

“Được rồi, tôi biết rồi!” Mộc Vinh khoát tay ngắt lời cô ta.

Dương Thanh Ngân không biết vì sao bỗng thấy trong lòng bất an, cô ta ngẩng đầu nhìn Mộc Vinh, cái gáy nóng lên: “Mẹ, con...”

Mộc Vinh không nhìn cô ta, cất bước đi đến bên cạnh lính cảnh vệ đang lau xe cách đó không xa nói: “Đến công ty cậu Ba.”

Người ta nói bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian phải bắt tận giường. Từ trước đến nay tính tình Mộc Vinh luôn ngang bướng, nếu bọn họ đã bảo con trai bà ta gian díu, vậy thì đi bắt gian tận nơi là được!

Dương Thanh Ngân cắn chặt môi, nhìn Bùi Vinh Đức còn chưa đi mới mở miệng nói: “Bố, con thực sự không có ý đó.”

Bùi Vinh Đức nghiêng mặt nhìn cô ta, vẻ mặt ông ta có chút lạnh nhạt, không tao nhã như ngọc giống Bùi Quốc Huy, ông ta có nhiều hơn vài phần khí thế bức người.

“Con cũng không tin Quốc Huy sẽ như vậy, anh ấy luôn đối xử với con rất tốt...”

Bùi Vinh Đức không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta mấy giây mới quay người đi.

Bất an trong lòng Dương Thanh Ngân dần dần nhiều thêm, cô ta thấy hôm nay mình đã làm mích lòng đôi vợ chồng Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức kia rồi.

Đúng vậy, cô ta luôn miệng nói chồng mình đối xử với mình rất tốt, nhưng lúc người nhà mẹ đẻ của cô ta nghi ngờ chồng cô ta ngoại tình, cô ta chẳng những không tin tưởng anh mà còn kệ người nhà mẹ đẻ đến tận nhà người ta ra mặt thay cô ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK