Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 93: NẾU NHƯ ANH LỪA EM THÌ LÀM THẾ NÀO?

Ngô Huệ mơ mơ hồ hồ nhưng cũng không hẳn là mất hết lý trí, cô đột nhiên trợn mắt, “Nếu anh lừa em thì làm thế nào?”

Bùi Quốc Huy ngậm môi cô, “Anh sẽ để em cảm thấy thật thoải mái, không làm chuyện gì khác nữa cả.”

Dây thần kinh căng lên của Ngô Huệ mới thoáng thả lỏng, nằm xuống giường lần nữa.

Đôi mắt của Bùi Quốc Huy đen như ngọc đen, chăm chú nhìn vào gò má đỏ hồng của Ngô Huệ, Ngô Huệ mở to mắt nhìn vào người đàn ông phía trên mình.

Bùi Quốc Huy không động đậy, cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế.

“Anh... anh... làm gì...” Ngô Huệ giơ ngón trỏ run rẩy chỉ vào anh.

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, thình thịch thình thịch, toàn thân như bị mất khống chế, đối với cô mà nói Bùi Quốc Huy lúc này vô cùng xa lạ, cho dù đầu óc lơ mơ nhưng trong suy nghĩ của cô, Bùi Quốc Huy thế này giống như biến thành một người khác, chẳng liên quan gì đến hình ảnh ôn hòa phong độ lịch sự bình thường.

Tóc anh lộn xộn, sự nguy hiểm trầm lặng trong mắt anh dường như muốn nuốt sống cô.

Đầu óc Ngô Huệ mơ màng, cũng nhìn lại anh, rõ ràng biết rằng nên bảo anh dừng lại ngay lập tức nhưng lại có chút tò mò không muốn từ chối anh, người cô mềm nhũn như bông, ngay cả giơ tay lên cũng không có sức.

“Có phải là sẽ rất đau không?” Cô thì thầm hỏi, mặt mũi bất giác đò hồng.

Bùi Quốc Huy ngồi dậy kéo cô dậy theo, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô, khẽ khẽ thì thầm bên tai cô, “Chắc là không đâu.”

“Anh lừa em.” Giọng cô có hơi cứng ngắc, hiển nhiên là đang sợ.

“Huệ... em yêu...” Anh hôn lên cổ cô, từ từ, nhẫn nại.

Bùi Quốc Huy cúi đầu hôn lên môi cô, Ngô Huệ vô thức ôm cổ anh kéo lại, môi lưỡi quấn quýt triền miên kịch liệt, đầu óc bắt đầu mơ hồ, ngay cả việc anh đè mình xuống giường từ lúc nào cũng không biết nữa.

Bùi Quốc Huy có hơi kinh ngạc nhướng mày, nhìn vào đôi mắt thoáng lóe lên ánh sáng rực của cô, dù có thế nào anh cũng không ngờ đến, cô kết hôn với Trần Gia Huy một năm mà chưa từng ngủ với hắn...

“Không muốn.” Ngô Huệ lắc đầu thật mạnh, ấm ức nhìn anh, nhưng dù có đẩy thế nào cũng không đẩy được anh ra.

Bùi Quốc Huy dừng lại, ôm chặt lấy cô như đang đợi cô bớt đau, “Đợi một chút nữa là được rồi.”

Anh cúi đầu hôn cô, hôn đôi môi cô, từ mái tóc ướt xuống xương quai anh, dần dần chuyển xuống dưới.

“Ưm...” Ngô Huệ rên khẽ, cảm giác thỏa mãn và khao khát lấp đầy đầu óc cô, khiến tim cô đập càng nhanh, loạn nhịp.

Một lúc sau, mồ hôi ướt dính rơi xuống môi cô.

Bùi Quốc Huy nhìn chằm chằm vào gương mặt Ngô Huệ, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ vui sướng, Ngô Huệ nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc lại rất đáng yêu, không hiểu tại sao anh có thể đem lại cho cô cảm giác hưng phấn và xấu hổ như thế.

Bùi Quốc Huy giữ mình đã rất nhiều năm, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi tình cảm ân ái của cha mẹ, thế giới quan được nuôi dưỡng từ nhỏ, nên rất ít có cô gái nào lọt vào mắt anh càng đừng nhắc đến chuyện tình một đêm hay chơi qua đường.

Anh cúi xuống nhìn cô gái mềm mại quyến rũ bên dưới mình, đội nhiên cảm thấy tình cảm dâng trào khó mà kiềm chế.

Ngô Huệ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự trống rỗng, ngay đến gương mặt gần sát của Bùi Quốc Huy cũng không nhìn rõ, cô càm giác mình sắp không thể thở nổi nữa rồi.

Một lúc sau, Bùi Quốc Huy mới giảm tốc độ, trên tóc mai, trên trán, sống mũi anh đều đẫm mồ hôi, mà Ngô Huệ đã mềm nhũn, sau khi đau đớn qua đi, cảm giác ê ẩm ngứa ngáy không chịu nổi, đầu óc mơ hồ không biết mình đang ở nơi nào.

....

Ngô Huệ kiệt sức nằm trên giường, cảm thấy mình như đang nằm trên đám mây, cơ thể bồng bềnh trôi nổi, không nhìn thấy gì trước mắt, nước mắt hòa cùng mồ hôi, cả người nhũn ra không còn chút sức lực nào.

Ngô Huệ ý thức được tất cả vẫn chưa kết thúc, cánh tay cô vẫn choàng lên cổ Bùi Quốc Huy, gương mặt kề sát vào vai anh, thở hổn hển, cảm nhận trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt.

Bùi Quốc Huy nắm lấy cằm, hôn lên môi cô, Ngô Huệ đá anh một cái, “Vừa nãy anh bảo ra ngoài mà!”

Bùi Quốc Huy hầm hừ, hít một hơi lạnh mới đáp, “Một lúc nữa sẽ ra.”

Những gì đàn ông nói trên giường còn không đáng tin tưởng hơn cả việc bóng đá Trung Quốc sẽ vào được vòng 1- 8 của World Cup.

Bùi Quốc Huy nói “một lát nữa” thì phải dùng tiếng đồng hồ để tính.

...

Trần Gia Huy đột nhiên bị tiếng sấm đánh thức.

Hắn ngồi bật dậy khỏi giường, quay ra nhìn tia lửa điện lóe lên ngoài cửa sổ.

Dương Thanh Ngân nằm bên cạnh hắn vẫn ngủ ngon lành, hắn cúi xuống nhìn gương mặt đang ngủ say của cô ta, trong đột nhiên cảm thấy buồn bực, hắn lật chăn xuống giường, đi ra ngoài ban công, những giọt mưa bụi rơi vào mặt hắn.

Trần Gia Huy không phân biệt nổi vừa nãy hắn bừng tỉnh vì ác mộng hay là do tiếng sấm đánh thức, trong giấc mơ, Ngô Huệ trần truồng nằm trên giường, Bùi Quốc Huy cúi đầu hôn lên gò má cô, lúc tỉnh lại liền thấy sấm sét ầm ầm, mưa càng lúc càng nặng hạt.

“Gia Huy, sao anh lại đứng ngoài này?” Dương Thanh Ngân cầm một cái áo khoác bước ra từ trong phòng ngủ, có chút lo lắng.

Trần Gia Huy quay lại ngây ra nhìn cô ta, ánh mắt dần dần mơ hồ, dường như đang nhìn một người khác qua cô ta.

“Có phải tiếng sấm khiến anh tỉnh giấc không?” Dương Thanh Ngân vội vàng rót một cốc nước đưa cho hắn.

Trần Gia Huy ngồi trên sô pha, im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên hắn nhắm mắt lại, chậm chạp ngửa người dựa vào ghế sô pha, yết hầu nhúc nhích, ánh sáng nhạt nhẽo hắt lên gương mặt nghiêng của hắn.

Dương Thanh Ngân ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay thả đặt trên bả vai hắn nhưng lại bị Trần Gia Huy lặng lẽ tránh đi.

Cô ta sững ra, “Anh Gia Huy, rốt cuộc anh làm sao thế?”

“Không sao, chỉ có hơi bực bội, không ngủ được...”

Gương mặt Trần Gia Huy có vẻ mệt mỏi, “Em vào trước đi, anh ngồi đây một lát, đợi em ngủ lại rồi mới đi.”

Dương Thanh Ngân phẫn nộ nhìn hắn, “Anh Gia Huy, có phải anh đang trách em với chính bản thân mình không? Cho nên bây giờ anh không chịu ngủ với em? Anh chê em từng lấy người khác ư?”

Trần Gia Huy vén một lọn tóc ra sau tai cho cô ta, “Em đang mang thai, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Anh đừng nói sang chuyện khác.” Đôi mắt Dương Thanh Ngân đỏ hồng, đôi môi không khống chế được run lên, “Tất cả mọi người đều có thể bắt nạt em, lừa gạt em được nhưng chỉ có anh là không được, anh là Gia Huy của em, nếu như ngay đến anh cũng không đối xử tốt với em, vậy thì rốt cuộc em sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Đừng nghĩ linh tinh, anh đã hứa là sẽ chăm sóc cho em và con mà.”

“Vậy nếu như không có con thì có phải là anh sẽ không đến với em?” Dương Thanh Ngân bất giác chất vấn.

Trần Gia Huy nhìn vào đôi mắt tổn thương của cô ta, cảm giác như thể mình đã phạm phải mười tội đại ác, hắn cau mày quay đi không nhìn cô ta, nhưng trong đáy mắt chất chứa sự mệt mỏi.

Dương Thanh Ngân lại không cam tâm, “Có phải vừa rồi anh nghĩ đến Ngô Huệ? Bằng không thì làm sao mà không ngủ nổi?”

“Tiếng sấm to quá nên anh thức giấc mà thôi.”

“Gia Huy, anh biết rõ rằng ý em không phải như thế, thật ra trong lòng anh cũng có Ngô Huệ, đúng không?”

“Thanh Ngân...” Ánh mắt của Trần Gia Huy lạnh đi, giọng nói cũng ẩn chứa sự tức giận,

Dương Thanh Ngân đưa tay lau nước mắt, “Dù đã nói là sau khi ly hôn có thể làm bạn nhưng em không rộng lượng đến thế, em không mong chồng mình sau này có dính dáng gì đến vợ cũ nữa, huống hồ, anh cảm thấy sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, anh có thể làm bạn với cô ấy được nữa ư?”

Trần Gia Huy sững ra, không nói được câu nào.

“Sau khi hai người ly hôn, anh muốn gặp lại Ngô Huệ cũng được nhưng nhất định phải có mặt em, bằng không giữa hai người chúng ta sẽ có thêm rất nhiều hiểu lầm và ngờ vực khác. Trừ phi anh đang chột dạ, có chuyện gì đang giấu em thật.”

Trần Gia Huy nhìn về phía Dương Thanh Ngân, không biết tại sao giờ phút này cô ta ở trong mắt hắn lại trở nên ngang ngược không biết điều, hắn chưa bao giờ nghe Ngô Huệ nói những câu như thế này, tự dưng trong lòng hắn trào lên sự mệt mỏi không thể nói bằng lời.

“Gia Huy, không phải là anh đang cảm thấy em yêu cầu quá nhiều đó chư? Đó là bởi vì em quá yêu anh. Nếu như em không quan tâm đến anh thì sao để ý đến việc anh đi với ai? Bởi vì yêu quá nhiều nên mới không thể chấp nhận bất kỳ một vết nhơ nào.”

Dương Thanh Ngân nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng đặt đầu mình lên vai hắn: “Em biết anh đối với em rất tốt, được rồi, không nói những chuyện này nữa, sau này em nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt, chăm sóc cho anh và con của chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK