Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một đám người vây quanh hắn, đè thấp giọng nói.

“Các anh em cũng không muốn”
“Không đi theo người phụ nữ này, chỉ có mười bảy tỷ rưỡi mà cậu đã thỏa mãn rồi sao?”
“Chuyện đến nước này, tất cả mọi người đều như châu chấu đứng chung một thuyền, ai không phải đến bước đường cùng? Cậu cầm khoản tiền này, có thể đi đâu? Cao chạy xa bay sao?”
“Cậu trốn không thoát đâu! Chỉ có đợi ngày hôm sau, vượt biên từ cảng ra nước ngoài!”
“Đúng vậy! Cậu đừng xúc động nhất thời, đại ca đã chết, chúng ta không thể nuốt được cục tức này!”
Lão Tứ thấy không đúng hỏi lại: “Làm sao các người biết mà bán mạng cho.

người phụ nữ này như vậy, hơn nữa chắc gì cô ta hứa hẹn thì chắc chắn sẽ giữ lời! Không đúng, đến lúc đó kết cục của chúng ta cũng sẽ giống với của đại ca mà thôi!”
“Đại ca chết là do xem thường cô ta! Lần này, chỉ cần chúng ta nâng cao đề phòng, còn có thể để một người phụ nữ dắt mũi đi sao?”
“Đúng vậy!”
Vài người nghiễm nhiên cũng hơi do dự.


Bọn họ đi theo Tưởng Thạch Nam nhiều năm như vậy, mặc dù Tưởng Thạch Nam cũng không tính là hào phóng với anh em bọn họ, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.

Hiện giờ Tưởng Thạch Nam bị lật thuyền trong mương, vây cánh bị một người phụ nữ trói gà không chặt xử lý, làm cho bọn cảm thấy xui xẻo.

Nhưng hôm nay mọi chuyện đã đi được nửa đường, nếu buông tay mặc kệ, quả thật cũng không ổn lắm “Được! Tôi nghe các người lần này! Ai bảo tôi là em cơ chứt”
“Làm xong lần này, chúng ta sẽ giải nghệ, Lão Tứ, không phải cậu có vợ rồi à, đến lúc đó cậu có tiền, ra nước ngoài mua biệt thự để vợ cậu ở, sinh cho cậu đứa bé bụ bẫm”
Vân Ngọc Hân nhìn thấy bọn họ thương lượng một lúc lâu mới hỏi: “Rốt cuộc các người đã suy nghĩ xong chưa?”
“Suy nghĩ xong rồi!”
Vài người nhìn về phía Vân Ngọc Hân đàm phán nói: “Cô nhớ cho kỹ, bảy trăm tỷ mà cô đã hứa với chúng tôi, đến lúc đó đừng có mà nói không giữ lời!”
Vân Ngọc Hân cười lạnh nói: “Tôi còn muốn dựa vào các người để vượt biên sang nước ngoài, nếu nói không giữ lời, tôi còn có kết cục tốt đẹp sao?”
Đám người này vừa nghe xong, thì lập tức đạt được thoả thuận với Vân Ngọc Hân: “Vậy được, kế tiếp, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch của cô để làm!
Sau khi làm xong việc, bảy trăm tỷ một đồng cũng không được thiếu.”
“Đã biết!” Vân Ngọc Hân không kiên nhãn trả lời: “Nhốt hai đứa nhóc này vào phòng.


Buổi tối ngày mai, chúng ta chuẩn bị di chuyển con tin”
Sáng sớm.

Bên kia đột nhiên không có tin tức.

‘Vân Giai Kỳ vẫn không đợi được điện thoại.

Gô trở lại bệnh viện, Bạc Tuấn Phong vẫn chưa tỉnh lại.

Bạc Tiêu Dương và Tiểu Vũ Minh hơi mệt mỏi, chợp mắt một lát ở trên sô pha, mà Cung Chiến vẫn ngồi trông ở trước giường, nhìn thấy Vân Giai Kỳ đã trở về, thì khẩn trương hỏi: “Bên kia có liên lạc với cô không?”
‘Vân Giai Kỳ lắc đầu: “Không có”
Sắc mặt Cung Chiến lại trầm xuống.

Vân Giai Kỳ đi đến trước mặt anh ta, đột nhiên đưa một gói đồ cho anh ta.

Bên trong là một ít đồ ăn cô mua từ cửa hàng tiện lợi.

“Chắc là đói bụng rồi! Trông cả đêm, vất vả rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK