Lời này của cô ta dĩ nhiên là lấy thái độ của mợ chủ tương lai nhà họ Bạc để nói!
Bạc Ngạn Thiên tức giận hừ lạnh một tiếng: “Nó chính là đang lấy hôn nhân ra đùa!”
Bạc Kinh Hồng cũng thấm thía khuyên: “Tuấn Phong, chuyện này chính là cháu không nói lý rồi! Hôn nhân của hào môn sao có thể đem ra đùa được? Cháu lấy phụ nữ như thế nào thì người bên ngoài đều đang nhìn, ít nhất cũng phải lấy người có gia đình trong sạch chứ? Giống như Ngọc Hân vậy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Chú hai có vẻ như rất vừa ý với Vân Ngọc Hân.
Nếu đã như vậy thì sao chú không lấy Vân Ngọc Hân làm vợ nhỏ của mình đi”
Bạc Ngạn Thiên bị những lời này của Bạc Tuấn Phong tức giận đến dựng râu trợn mắt, trong mắt ưng của ông ta lóe ra tia sắc bén: “Lời như thế này mà mày cũng dám nói à? Lời này là lời mày có thể nói ư?”
Thằng nhóc này thực sự đã đủ lông đủ cánh rồi! Vô cùng bừa bãi!
Không thể nói lý mà!
Bạc Ngạn Thiên nói: “Tao hỏi mày câu cuối cùng.
Người phụ nữ này và quyền thừa kế nhà họ Bạc rốt cuộc mày muốn cái nào?”
Tất cả mọi ngư: u nhìn về phía Bạc Tuấn Phong.
Ở trên tầng hai, Vân Giai Kỳ đứng sau tường nhìn xuống phòng khách, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người người đàn ông ở chính giữa.
Anh ngồi trên sô pha không nhúc nhích, khí thế vững vàng giống như một bức tượng ưu nhã cao quý đón nhận sự tra xét của bốn phương tám hướng.
Nhà họ Bạc to lớn vô cùng khó gỡ, vô cùng phức tạp.
Vị trí chủ nhân thừa kế nắm trong tay quyền sinh sát rất lớn.
Thời xưa có Cửu Long đoạt đích.
Chín người con của Khang Hy vì vương quyền mà tranh giành nhau đến mức đầu rơi máu chảy.
Mà ngày nay một màn như vậy lại tái diễn ở nhà họ Bạc.
Bạc Ngạn Thiên trừng mắt nhìn Bạc Tuấn Phong hy vọng anh thỏa hiệp chịu thua như vậy.
Nhưng Bạc Tuấn Phong lại nâng mắt, trong đáy mắt lạnh lẽo thấu tận xương cốt.
Anh nói: “Nhà họ Bạc là của ông nội ngài, ngài chỉ định ai thừa kế thì cháu cũng không thể nói gì”
Bỗng nhiên nghe được câu nói này sắc mặt Bạc Ngạn Thiên hoàn toàn xám xịt như mây đen kéo đến.
“Lời này của mày là sao? Mày có biết nếu mày chọn người phụ nữ kia có nghĩa là gì không? Ngay cả quyền thừa kế mày cũng không cần, sớm muộn gì mày cũng sẽ hai bàn tay trắng!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Thiên Ngạo mất tôi rồi thì mới gọi là hai bàn tay trắng”
Thiên Ngạo không có anh thì vẫn còn là Thiên Ngạo ư? Bạc Tuấn Phong nắm giữ giang sơn của Thiên Ngạo trong tay, không có Bạc Tuấn Phong anh thì sớm muộn gì Thiên Ngạo cũng trở thành một đống bỏ đi.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Vân Ngọc Hân nói: “Ông nội, ông bình tĩnh một chút, anh Tuấn Phong, anh cũng bình tĩnh một chút đi! Chuyện này rất lớn không dễ dàng đưa ra quyết định, tất cả mọi người đều phải cân nhắc cho rõ”
Bạc Ngạn Thiên đột nhiên bình tĩnh lại hỏi một câu: “Lời vừa rồi của mày có phải thật không?” Lời này của ông ta đã có nghĩa là lời nhắn cuối cùng.
Mộng Yến Mi trừng mắt liếc Bạc Tuấn Phong một cái sợ anh lại nói ra lời gì long trời lở đất nữa, bà ta lập tức gọi: “Tuấn Phong!”
Bà ta dùng ánh mắt ý bảo anh phải cân nhắc lợi hại.
Bạc Tuấn Phong lặng im thật lâu sau đó bỗng nhiên nói ra một câu khiến mọi người kinh hãi..
Danh Sách Chương: