Đồng thời, cậu ta cũng biết rằng cậu ta xong rồi.
Cậu ta biết rõ rằng tình cảm của mình dành cho Vân Giai Kỳ đã vượt qua giới hạn.
Bạc Tiêu Dương thu liễm ánh mắt, đột nhiên nói: “Vân Giai Kỳ, cô biết không, hơn ai hết tôi là người hy vọng anh ấy tỉnh lại nhất, nhưng cũng sợ hãi hơn ai hết, anh ấy không thể tỉnh lại nữa”
Vân Giai Kỳ ngước mắt lên, có chút không thể tưởng tượng được nhìn về phía cậu ta, nhất thời không hiểu ý tứ cậu ta muốn nói là gì “Tôi hy vọng anh ấy tỉnh lại, bởi vì, tôi sợ cô thương tâm, tôi không muốn nhìn thấy cô tinh thần ảm đạm như vậy” Dừng một chút, Bạc Tiêu Dương lại nói: “Tôi sợ anh ấy tỉnh lại… Tôi…Tôi sẽ không bao giờ có được cô nữa”
Vân Giai Kỳ không nghĩ tới, Bạc Tiêu Dương lại nói ra những lời như vậy.
“Cô ngạc nhiên sao?” Bạc Tiêu Dương nhướng mày, khóe môi cong lên, có chút chua xót.
“Giai Kỳ, anh ấy tỉnh lại, đối với tôi mà nói sẽ thêm một người cạnh tranh, anh ấy tỉnh lại, anh ấy vẫn là công tử hào kiệt của nhà họ Bạc, tôi sẽ không bao.
giờ có cơ hội tranh đoạt được vị trí chủ nhà.
Vân Giai Kỳ, tôi không có tự tin răng là tôi có thể đưa cô ra khỏi anh ấy”
Vân Giai Kỳ kinh hãi không nói nên lời Gió bất chợt tràn vào mép cửa sổ, mang theo chút trầm mặc, lạnh lếo.
Bạc Tiêu Dương nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Tôi thích cô, gió đều biết”
Nhưng ngay cả như vậy…
“Dù vậy, tôi vẫn hy vọng anh ấy có thể tỉnh lại, công tư phân minh, cạnh tranh công bằng, có thua, tôi cũng cam tâm tình nguyện”
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô cho rằng tôi không sợ thua sao?”
Cậu ta luôn cạnh tranh.
Cậu ta không cảm thấy bản thân mình thua Bạc Tuấn Phong ở điểm nào.
Bạc Minh Lâm ước rằng Bạc Tuấn Phong sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa Nhưng giữa Bạc Tuấn Phong và vị trí chủ nhà, Bạc Tiêu Dương mong rằng Bạc Tuấn Phong tỉnh lại hơn.
Bạc Tiêu Dương thu liễm ánh mắt, đột nhiên nói: “Vân Giai Kỳ, cô biết không, hơn ai hết tôi là người hy vọng anh ấy tỉnh lại nhất, nhưng cũng sợ hãi hơn ai hết, anh ấy không thể tỉnh lại nữa”
Vân Giai Kỳ ngước mắt lên, có chút không thể tưởng tượng được nhìn về phía cậu ta, nhất thời không hiểu ý tứ cậu ta muốn nói là gì “Tôi hy vọng anh ấy tỉnh lại, bởi vì, tôi sợ cô thương tâm, tôi không muốn nhìn thấy cô tinh thần ảm đạm như vậy” Dừng một chút, Bạc Tiêu Dương lại nói: “Tôi sợ anh ấy tỉnh lại… Tôi…Tôi sẽ không bao giờ có được cô nữa”
Vân Giai Kỳ không nghĩ tới, Bạc Tiêu Dương lại nói ra những lời như vậy.
“Cô ngạc nhiên sao?” Bạc Tiêu Dương nhướng mày, khóe môi cong lên, có chút chua xót.
“Giai Kỳ, anh ấy tỉnh lại, đối với tôi mà nói sẽ thêm một người cạnh tranh, anh ấy tỉnh lại, anh ấy vẫn là công tử hào kiệt của nhà họ Bạc, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tranh đoạt được vị trí chủ nhà.
Vân Giai Kỳ, tôi không có tự tin răng là tôi có thể đưa cô ra khỏi anh ấy”
‘Vân Giai Kỳ kinh hãi không nói nên lời.
Gió bất chợt tràn vào mép cửa sổ, mang theo chút trầm mặc, lạnh lẽo.
Bạc Tiêu Dương nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Tôi thích cô, gió đều biết”
Nhưng ngay cả như vậy..
“Dù vậy, tôi vẫn hy vọng anh ấy có thế tỉnh lại, công tư phân minh, cạnh tranh công bằng, có thua, tôi cũng cam tâm tình nguyện”
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô cho rằng tôi không sợ thua sao?”.
Danh Sách Chương: