Dẫu sao cô cũng bảo vệ Cung Bắc, Cung Bắc thích Baymax nên dù có bao nhiêu tiền thì cô cũng không thể nhường lại cho Mục Tâm Liên được.
Đây hoàn toàn không phải là vấn đề tiền hay không.
Đối với trẻ em, đồ chơi cũng là danh dự của chúng.
Mục Tâm Liên cảm thấy rằng Vân Giai Kỳ rõ ràng là nhằm vào bà ta cho nên bà ta tức giận nói với giọng châm chọc khiêu khích: “Vân Giai Kỳ, đừng cố giữ thể diện nữa.
Tôi trả một trăm năm mươi triệu cô có bán hay không? Vừa rồi là tôi nể mặt cậu Phi nên không muốn làm mất hứng.
Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra việc cô đối xử tốt với Cung Bắc như vậy chẳng qua là muốn dùng đứa trẻ để làm bàn đạp mà thôi, muốn với tới cậu Kỳ có đúng không? Thủ đoạn này cũng thật là vô liêm SỈ.”
Vân Giai Kỳ nhướng mày: “Bà nói cái gì?”
“Tôi nói cô vô liêm sỉ, không biết chừng mực.
Tôi khuyên cô mau từ bỏ ý định với cậu Kỳ đi.
Cậu Kỳ người ta là con nhà quyền quý còn cô là cái thá gì chứ, đến xách giày cho người ta cũng không xứng.
Cô tưởng rằng gả vào nhà giàu dễ lắm à?
Nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.
Những chuyện ô uế mà cô làm trước đây e là bây giờ nhà họ Cung còn chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày họ biết chuyện thời còn đi học cô từng làm gái bao.
Cô tưởng rằng có thể qua mắt được tất cả mọi người hay sao? Chẳng qua chỉ là liễu nát hoa tàn, là giày rách bị người khác chán ghét mà vứt bỏ, còn giả bộ cái gì chứ?”
Những lời của Mục Tâm Liên khiến Mục Liên Thúy cảm thấy rất đã.
Cô ta thấy sắc mặt của Cung Phi đột nhiên thay đổi, rốt cuộc anh cũng đã nhận ra bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi ư, thật là hả lòng hả dạ.
Mục Liên Thúy phối hợp hỏi: “Chị, mọi chuyện chị nói đều là sự thật sao? Được người khác bao nuôi? Vậy không phải là được viện trợ sao?”
“Hứ, viện trợ? Nói vậy vẫn còn là nhẹ.
Chỉ cần đưa tiền thì bất kể là ai cũng không từ chối” Vân Giai Kỳ bất ngờ đưa Cung Bắc cho Cung Phi bế rồi đi tới trước mặt Mục Tâm Liên lạnh lùng nhíu mày: “Vừa rồi bà nói ai là liễu nát hoa tàn?”
“Nói cô đó, ngoài cô ra thì ở đây còn có ai không biết xấu hổ như cô không?”
Ngay khi Mục Tâm Liên vừa dứt lời, một tiếng “bốp” vang lên.
Vân Giai Kỳ tát bà ta ngay tại chõ, cái tát này rất gọn gàng và dứt khoát.
Mục Tâm Liên bất ngờ bị tát mặt lệch sang một bên, bà ta ôm lấy mặt quay lại nhìn Vân Giai Kỳ, một lúc lâu sau mới phản ứng được.
Không ngờ rằng Vân Giai Kỳ dám tát bà ta ở nơi công cộng.
“Cô! Sao cô dám?” Mục Tâm Liên vô cùng tức giận, bộ dạng như muốn nhe nanh múa vuốt, hận không thể liều mạng một phen: “Vân Giai Kỳ, cô dám đánh tôi?”
“Sao, mặt mày dát vàng à nên tôi không thể đánh à?” Vân Giai Kỳ chế nhạo: “Mục Tâm Liên, trước đây là tôi giữ thể diện cho bà nhưng bà cũng đừng có không biết xấu hổ.
Những tin đồn giả dối vô căn cứ đó mà bà cũng dám đem ra nói trước mặt tôi sao?”
“Cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao? Những việc cô làm đó không có lửa làm sao có khói.
Cô tưởng rằng cô không thừa nhận thì có thể coi như không tồn tại ư?”
Vân Giai Kỳ túm lấy cổ áo bà ta lôi đến trước mặt mình: “Mục Tâm Liên, bà tưởng là tôi không dám tát bà thêm lần nữa sao? Nói nữa đi! Bà nói lại một lần tôi sẽ thưởng cho bà một cái tát”
Thưởng? Dáng vẻ trịch thượng của cô càng làm cho Mục Tâm Liên quãn bách hơn.
Mục Liên Thúy tức không chịu nổi, thấy chị gái mình bị Vân Giai Kỳ ức hiếp, cô ta nhanh chóng gọi điện cho Lý Đông Hạo.
Vừa mới kết nối cuộc gọi, Mục Liên Thúy vẻ mặt thê lương than thở: “Anh rể, anh mau tới đây, chị gái em ở bên ngoài bị người ta ức hiếp rồi”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị gái em bị một con đĩ tát sưng cả mặt lên rồi.
Anh rể…” Lý Đông Hạo nghe tin vợ anh ta bị tát ở bên ngoài anh ta còn có thể chỉ ngồi nhìn sao? Anh ta liền nói: “Em đang ở đâu?”.
Danh Sách Chương: