Cung Bắc nói: “Vũ Minh, cái của em là vị socola!”
Nói xong, Cung Bắc cười đến ý tứ sâu xa: “Vũ Minh ngọt ghê!”
“Anh cắn đầu em?” Vũ Minh trừng mắt lườm cậu bé một cái.
Cung Bắc nhào vào trong lòng Vân Giai Kỳ, ÿ vào có Vân Giai Kỳ bảo vệ, không sợ ánh mắt đe dọa của Vũ Minh.
Nhìn thấy cậu bé cười cười, Vũ Minh cũng cầm lấy kẹo đường hình Cung Bắc, cắn một miếng, đúng là vị nho rồi.
“Hừ, của Bắc chua thật đấy”
Nhưng chua chua ngọt ngọt cũng rất ngon.
Hai đứa nhóc mỗi đứa một cái, cầm kẹo đường đi.
Còn lại ba cái kẹo đường.
Vũ Minh đoán cái của Vân Giai Kỳ là vị vani, Mạn Nhi thích ăn vị vani, vì vậy đưa kẹo đường hình Vân Giai Kỳ cho cô bé, nói với Mạn Nhi rằng: “Mạn Nhi, cái này chắc là vị vani đấy”
Mạn Nhi nhìn kẹo đường đưa tới tay, đột nhiên hất kẹo đường xuống đất.
“Em không thèm!”
Kẹo đường vốn dĩ rất dễ vỡ, sau cú rơi đó đã chia năm xẻ bảy.
Vân Giai Kỳ lại sững sờ tại chỗ, nước mắt rưng rưng trên hốc mắt.
Cung Bắc nhìn thấy sự việc ấy, tay bỗng cứng đờ lại, ngay sau đó lại lập tức nổi giận.
Cậu bé nóng lòng muốn bảo vệ Vân Giai Kỳ, đi tới chỗ cái bánh gato, bỗng dưng cầm lấy kẹo đường hình Mạn Nhi, đứng ngay trước mặt Mạn Nhi, hung dữ ném xuống đất.
“Bốp” một tiếng.
Kẹo đường hình Mạn Nhi cũng bị ném đến thay đổi hình dạng.
Mạn Nhi lạnh lùng nhìn về phía Cung Bắc, Cung Bắc lớn tiếng nói với cô bé: “Không được bắt nạt mẹ!”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Mộng Yến MiI Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy dáng vẻ Cung Bắc nổi giận.
Từ bé đến lớn, Cung Bắc nổi tiếng là có tính tình hòa nhã, khôn ngoan, giống một quý ông nhỏ tao nhã.
Đây là lần đầu tiên Mộng Yến Mi nhìn thấy dáng vẻ Cung Bắc nổi giận.
Đôi mắt cậu bé vốn trong sáng, giờ lại trở nên lạnh lùng u ám, nhìn sang Mạn Nhi, ánh mắt lại sáng lên lửa giận!
Mạn Nhi cũng bị chọc tức, cô bé tức giận đứng lên, nhìn về phía Cung Bắc: “Anh bảo vệ cô ta làm gì chứ?”
“Mẹ là mẹ anh, anh không bảo vệ mẹ thì bảo vệ ai?”
“Em ghét cô ta! Em hận không thể khiến cô ta ngay lập tức biến mất khỏi thế giới này!”
“Người nên biến mất là em! Em không hiểu chuyện, em không ngoan, em như vậy thì sẽ không có ai thích em hết!”
Mạn Nhi đột nhiên ngân ngấn nước mắt nói: “Em không cần ai thích em cả! Em chỉ ghét cô ta thôi!”
Hận thấu xương!
“Em không muốn thấy cô ta xuất hiện trước mặt em lần nào nữa! Tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện, biến mất sạch sẽ ***”
Cung Bắc còn muốn nói gì nữa, nhưng Vân Giai Kỳ ôm cậu bé vào trong ngực, thấp giọng nói: “Bắc, đừng cãi nhau nữ: Cung Bắc quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Vân Giai Kỳ, vô cùng đau lòng.
Mạn Nhi này sao lại hư như vậy, khiến mẹ của cậu bé khóc rồi!
Mẹ cười tươi lên xinh đẹp biết bao!
Tại sao phải khiến mẹ khóc chứ?.
Danh Sách Chương: