Bạc Tiêu Dương nhấn chuông gọi y tá.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ và y tá cũng đã đến.
Bọn họ vây quanh Vân Giai Kỳ để làm kiểm tra một phen rồi nói với Bạc.
Tiêu Dương: “Nếu người đã tỉnh táo lại thì không có gì đáng lo ngại nữa rồi”
‘Vết thương của Vân Giai Kỳ không nghiêm trọng lắm.
Bị trật khớp vai, một ít mô mềm ở chân bị bầm tím và chấn động não nhẹ vậy nên chỉ cần tỉnh lại là đã chứng minh rằng cô không có gì đáng ngại cả.
Vân Giai Kỳ đỡ lấy cái đầu đau nhức âm ỉ, hỏi: “Bệnh viện à?”
Cô bỗng dưng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, lại trở nên căng thẳng: “Tuấn Phong đâu?”
Bạc Tiêu Dương còn chưa kịp trả lời lại thì Vân Giai Kỳ đã nắm chặt lấy cánh tay của cậu ta, hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Bạc Tiêu Dương cũng nắm lại tay cô: “Cô đừng căng thẳng, anh ấy chắc hẳn là sẽ không sao đâu”
“Chắc hẳn?”
“Mới ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nói là không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là người vẫn còn đang hôn mê.
Anh ấy bị thương nặng hơn cô một chút, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tôi còn chưa đi qua thăm anh ấy nữa”
Bạc Tiêu Dương nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, vỗ về nói: “Đầu cô vẫn còn đau đúng không?”
‘Vân Giai Kỳ còn tâm tư nào nữa để mà chú ý đến bản thân chứ, cô vừa mới nghe nói Bạc Tuấn Phong vẫn chưa tỉnh lại là lập tức muốn xuống giường đi ra ngoài ngay: “Để tôi đi thăm anh ấy một chút, anh ấy ở phòng bệnh nào?”
Cô vừa mới chống người để ngồi dậy thì Bạc Tiêu Dương đã giơ tay lên đè cô năm xuống giường lại.
“Không phải đã nói với cô là đừng có lộn xộn rồi sao?”
“Nắm yên đó đi”
“Tôi muốn đi thăm anh ấy”
“Cô lo cho mình trước đi, sau đó rồi hãng lo cho anh ấy”
Vân Giai Kỳ đột nhiên trở nên căng thẳng: “Rốt cuộc là anh ấy bị làm sao vậy? Có phải là cậu đang giấu tôi cái gì đó đúng không?”
Cô sợ Bạc Tuấn Phong có bất trắc gì, Bạc Tiêu Dương giấu cô, không muốn cô lo lắng Bạc Tiêu Dương phì cười: “Cô cho rằng tôi lừa cô không thành à?”
Trong mắt Giai Kỳ vẫn một mối hoài nghỉ cũ Nếu cô quả thật không yên tâm, tôi đi tìm một chiếc xe lăn, dù sao bây giờ cô cũng không thể đi lại”
Giai Kỳ nói: “Vậy cậu đi tìm xe lăn, tôi chờ cậu”
Bạc Tiêu Dương nhướn mày rồi đứng dậy, đi ra cửa.
Chưa đầy năm phút cậu ta đã đẩy chiếc xe đến bên giường, cậu ta khom người ôm cô vào lòng.
Sau khi sụt cân, cô vô tình nhận ra mình để lộ ra bờ vai, khe hở mỗi khi giơ tay, cô cũng đột nhiên phát hiện ra bên trong nội y trống rồng.
Vì phải làm phẫu thuật nên toàn bộ nội y của cô được cởi ra hết, chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân.
Giai Kỳ theo bản năng dùng tay còn lại che chắn, lại cảm thấy thành động này chỉ càng giấu đầu lòi đuôi Bạc Tiêu Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt khốn đốn của cô, càng biết rốt cuộc đang vì cái gì mà khốn đốn.
“Cái gì nên xem đều đã xem hết rồi”
‘Vân Giai Kỳ kinh ngạc: “Cái gì?”
“Cô biết tôi đang nói cái gì mà”.
Danh Sách Chương: