Việc Bạc Tuấn Phong bị thương đã được truyền đến tai Vân Ngọc Hân.
Mấy ngày nay, cô vừa thực hiện thụ tinh ống nghiệm xong và đang chờ đợi kết quả với nỗi hoang mang, bồn chồn.
Khi nghe tin Bạc Tuấn Phong bị thương phải nhập viện, Vân Ngọc Hân lập tức gọi điện cho ông Bạc Ngạn Thiên, người vừa từ bệnh viện trở về.
“Ông nội, anh Tuấn Phong đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nó bị đâm bởi Mạn Nhi”
“Có nghiêm trọng lắm không?” nghe nói vậy, Vân Ngọc Hân sửng sốt: “Làm sao lại có thể bị Mạn Nhi đâm cơ chứ?
“Vấn đề này nói ra rất phức tạp, một lúc không thể nói rõ ràng được.”
“Anh Tuấn Phong hiện tại vẫn đang ở bệnh viện sao?”
Ông Bạc Ngạn Thiên nói: “Ừ, ông vừa từ bệnh viện trở về đây và tối nay ông sẽ vào viện lần nữa.
Cháu cùng đi với ông được chứ?”
“Dạ được chứ ạ!”
Đến tối, Bạc Ngạn Thiên ra lệnh cho tài xế đến đón Vân Ngọc Hân, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Sắc mặt Bạc Ngạn Thiên trông không được tốt cho lắm khi đến bệnh viện.
Vân Ngọc Hân biết Bạc Ngạn Thiên đã lớn tuổi rồi, tim cũng có vấn đề nên vội hỏi: “Ông nội, ông có đem theo thuốc chứ?”
Bạc Ngạn Thiên cảm động trước sự chu đáo của Vân Ngọc Hân: “Không đem theo cháu ạ, sau khi về nhà ông uống sau cũng được.”
Hai người khi tới phòng bệnh, liền phát hiện trong phòng không có Bạc Tuấn Phong, chỉ có một mình Vân Giai Kỳ.
Ngay khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đi tới, cô biến sắc: “Ông Bạc, sao ông lại ở đây?”
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Cháu tôi bị thương phải nằm viện, tôi không đến được sao? Tôi nghĩ người không đủ tư cách có mặt ở đây là cô mới phải chứ!”
Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, anh Tuấn Phong ở đâu?”
Vân Giai Kỳ đáp lại: “Tôi có trách nhiệm phải báo cáo tình hình của anh ấy cho cô sao?”
“Cô?” Bạc Ngạn Thiên chỉ vào cô nói: “Cô cút khỏi ngay đây cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô!”
Vân Giai Kỳ đứng dậy và hỏi lại: “Ông lấy cớ gì đuổi tôi đi cơ chứ? Ông Bạc, ông đến đây cũng đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn hỏi ông đây! Mạn Nhi rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ông đã làm gì với con bé? Con bé đã thành ra một đứa trẻ như vậy.
Ông rốt cuộc độc ác đến mức nào lại có thể làm cho một đứa trẻ vốn ngây thơ và tốt bụng như vậy trở thành một kẻ giết người được cơ chứ?”
Bạc Ngạn Thiên đỏ bừng cả mặt: “Cô thật hỗn xược! Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không hả!”
“Tôi biết tôi đang nói chuyện với ai! Tôi đang nói chuyện với ông Bạc Ngạn Thiên! Ông Bạc, Mạn Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, ông ghét tôi, bài xích tôi thì cứ nhắm vào tôi đây này.
Ông lợi dụng cả một đứa trẻ ư, ông hà tất gì phải làm vậy! Bây giờ Mạn Nhi vì ông mà thành ra thế này, trong lòng ông không cảm thấy tội lỗi ư?”
Bạc Ngạn Thiên bối rối lùi bước.
Vân Ngọc Hân vội la lên: “Vân Giai Kỳ! Cô nên biết cho chính xác cái gì nên nói và cái gì không nên nói! Mạn lhi như vậy là do ông nội gây ra sao?”
“Lẽ nào không phải sao? Bác sĩ nói răng Mạn Nhi bị rối loạn nhân cách do phẫu thuật thôi miên gây ra! Chẳng phải vì ông Bạc đây muốn loại bỏ trí nhớ của con bé về tôi, nên ông đã tiến hành phẫu thuật thôi miên cho con bé một cách bí mật đó sao? Bây giờ, Mạn Nhi phân ra hai nhân cách, cũng thay đổi tính tình mạnh mẽ, con bé luôn có thái độ thù địch với tôi gay gắt, ông Bạc, đây có phải là kết quả mà ông mong muốn?”.
Danh Sách Chương: