Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Anh đưa cô ta vào đây làm cái gì?: Bạc Tuấn Phong trả lời: ‘Ăn cơm.”
“Vớ vẩn”
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng quát: “Anh để cho cô ta ngồi đây còn ra cái gì nữa, còn ra thể thống gì nữa?”
“Thể thống gì là thế nào.
Cô ấy là chủ ở đây, sao lại không thể ngồi?”
Lời này nói ra khiến trời đất rung chuyển.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Chủ sao?” Bạc Ngạn Thiên tức đến nổ phổi mất, mặt tím xanh hỏi: “Anh nói ai là chủ? Anh có biết từ chủ có nghĩa thế nào không? Ý của anh là, cô ta là nữ chủ nhân của nhà họ Bạc đúng không?” Truyện này của
“Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải nhưng tương lai là vậy”
“Tuấn Phong”’ Bạc Ngạn Thiên đứng dậy: “Không nói sau này, tính bây giờ đi, tôi còn ngồi ở đây, cô ta có thể làm nữ chủ nhân ở nơi này sao?”
Lâm Tĩnh Anh nghe thấy mà sợ hãi, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy ông Bạc Ngạn Thiên tức giận đến vậy.
Vân Ngọc Hân vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng xoa xoa ngực ông Bạc Ngạn Thiên: “Ông nôi, ông đừng tức giận làm ảnh hưởng đến cơ thể, hay là, nghe theo anh Tuấn Phong cho Vân Giai Kỳ ngồi ở đây ăn cơm được không?”
“Cô ta ngồi xuống ông không ăn được” Ông Bạc Ngạn Thiên tỏ vẻ.
Vân Giai Kỳ bỏ tay Bạc Tuấn Phong ra, cô nói: “Tôi nói rồi, tôi chẳng hiếm lạ gì một bữa tối cả, có thể lấp đầy bụng là được rồi không đúng sao.
Mọi người muốn ăn hay không thì kệ mọi người, đừng làm ảnh hưởng đến tôi.”
Nói xong, cô đi về phía nhà bếp.
Bạc Tuấn Phong thấy cô đi về phía nhà bếp cũng đứng dậy theo cô.
Bạc Ngạn Thiên trừng mắt: “Anh định đi đâu?”
“Cô ấy ăn ở đâu, tôi ăn ở đó”
Nói xong, anh cũng đi vào nhà bếp.
Bạc Ngạn Thiên trợn trừng mắt.
Ở nhà họ bạc, phòng bếp là nơi cho cấp người thấp nhất ăn cơm.
Vân Giai Kỳ đến đó ăn cơm thì chẳng nói làm gì, nhưng Bạc Tuấn Phong có thân phận thế nào mà cũng vào nhà bếp ăn cơm chứ?
Vân Ngọc Hân nói với Ông Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, ông ăn trước đi, con đi khuyên anh Tuấn Phong”
Nói xong, cô đi về phía phòng bếp.
Vân Ngọc Hân tới phòng bếp thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi cùng với Vân Giai Kỳ, cô đi qua thấy Vân Giai Kỳ làm hai món ăn.
Trông vô cùng đẹp mắt, một món mặn một món nhạt, cũng coi như mặn nhạt kết hợp với nhau, nhưng dưới góc độ của một cô chủ thì bữa cơm này chẳng khác gì cơm với rau dưa.
Vân Ngọc Hân tiến đến còn chưa nói gì, Vân Giai Kỳ đã nói: “Cô cũng muốn ngồi đây ăn cơm sao? Đừng thế nhé, tôi chỉ làm phần ăn cho một người thôi, không có phần cho cô đâu”
Đáy lòng Vân Ngọc Hân vô cùng xem thường, cô xem như không nghe thấy gì, nói với Bạc Tuấn Phong: “Anh Tuấn Phong, ông nội đang tức giận lắm, sao anh vừa về đã đối chọi với ông rồi thế?”
Bạc Tuấn Phong nâng mắt nói: “Không phải có cô dỗ rồi sao?”
‘Vân Ngọc Hân không biết phải nói gì, cô nghẹn lời: “Em…
Cô đi đi, tôi ăn ở đây”.
Danh Sách Chương: