Trong khoảng thời gian này, nhiệt độ không khí lên xuống thất thường khiến cho rất nhiều người bị cảm lạnh.
Vân Giai Kỳ đưa Bạc Tuấn Phong vào phòng cấp cứu, cô cũng đi theo vào trong.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy bác sĩ cầm kéo giải phẫu đã được khử trùng lên, trong lòng Vân Giai Kỳ “lộp bộp” một chút, lo lắng đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, như có bóng ma tâm lý.
Cho đến khi nhìn thấy bác sĩ dùng kéo cắt mở áo sơ mi, nhìn miệng vết thương máu chảy đầm đìa, tim Vân Giai Kỳ dường như bị vo thành một khối.
Cô lo lắng hỏi: “Vết thương có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nói: “Tôi còn chưa kịp xem đâu, quý cô này, cô đừng căng thẳng”
Bạc Tuấn Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Giai Kỳ cả người đang phát run, đột nhiên duỗi tay ra, kéo cô ngồi trên đùi mình.
Dường như là muốn xoa dịu cảm xúc của cô!
Vân Giai Kỳ muốn đứng dậy, người đàn ông lại ấn cô ngồi vào trong lòng: “Đừng nhúc nhích.”
Vân Giai Kỳ nói: “Anh đều bị thương đến thế này rồi, anh còn…”
“Giai Kỳ, em ở cùng anh”
Anh không sợ, chỉ là anh thấy cô sợ hãi như vậy, muốn ôm cô vào lòng.
Lúc này, Vân Giai Kỳ mới bình tĩnh lại.
Đầu tiên bác sĩ sát trùng miệng vết thương.
Nếu dùng cồn I-ốt để sát trùng, e là không thể thấy rõ được miệng vết thương.
Cồn tiếp xúc với miệng vết thương làm cho Vân Giai Kỳ ngửi thấy được mùi cồn, bèn theo phản xạ có điều kiện mà nhíu mày, nhưng người đàn ông này lại giống như đúc bằng sắt vậy, mặc cho bác sĩ lấy băng gạc dùng sức như vậy tẩm cồn sát trùng lau vết thương cho anh, lông mày của anh cũng chưa từng nhíu lại dù chỉ một chút.
Khả năng chịu đau của người đàn ông này thật quá mức phi thường!
Nếu đổi lại là cô, nhất định sẽ bị đau đến phát khóc.
Khi chủ nhiệm đến kiểm tra, bước vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, ông ta sửng sốt: “Bạc… Bạc!”
Bác sĩ đang khử trùng miệng vết thương cho Bạc Tuấn Phong xém chút nữa là run tay.
Tổng giám đốc Bạc!
Anh ta ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn Bạc Tuấn Phong của chủ nhiệm, trong phút chốc vẫn chưa phản ứng kịp: “Tổng giám đốc Bạc?”
“Tổng giám đốc Bạc, ngài có chuyện gì vậy?” Chủ nhiệm vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Bạc Tuấn Phong, da đầu đột nhiên tê dại: “Sao lại bị thương thành thế này?”
Bác sĩ nói: “Đây là vết thương do mũi kéo gây ra”
“Tình huống thế nào? Có cần gọi cảnh sát không?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không cần!”
Anh nói với bác sĩ: “Anh tiếp tục đi”
Bác sĩ cả người thấp thỏm, nhìn về phía chủ nhiệm: “Vị này là Tổng giám đốc Bạc?”
Anh ta chưa từng gặp qua Bạc Tuấn Phong, nhưng danh xưng Tổng giám đốc Bạc này, quả thực như sấm bên tai.
Một bệnh viện lớn như vậy, Bạc thị là cổ đông chính.
Chủ nhiệm nói: “Đây là Bạc gia! Tổng giám đốc Bạc! Cậu Trần, cậu cẩn thận một chút!”
Bác sĩ còn tưởng rằng Bạc Tuấn Phong là một bệnh nhân bình thường, ấn tượng đầu tiên là người đàn ông này đẹp trai, cao ráo, lại có khí thế, không ngờ tới, đây chính là Bạc Tuấn Phong!.
Danh Sách Chương: