Vũ Minh và Mạn Nhi vừa nghe một trong số những người phụ nữ mặc áo vô trùng là Vân Giai Kỳ.
Hai đứa trẻ liền bám lên cửa kính, nhìn vóc dáng cũng nhận ra.
Vân Giai Kỳ đang bón thuốc cho Cung Bắc.
Mặc dù không nghe rõ giọng nói nhưng qua một cánh cửa, sự ấm áp quan tâm của Vân Giai Kỳ với Cung Bắc đều có thể nhìn thấy được.
Lúc Cung Bắc uống thuốc, không mấy vui vẻ, đắng tới chảy nước mắt.
Vân Giai Kỳ đau lòng lau nước mắt cho cậu bé, thỉnh thoảng lại chọc cậu bé.
Mấy câu sau cậu bé đã bị Vân Giai Kỳ chọc cho cười!
Trong lòng Bạc Vũ Minh bỗng cảm thấy có chút chua xót không diễn tả được.
Cậu bé không biết tại sao, nhìn thấy bóng dáng Vân Giai Kỳ dịu dàng che chở cho Cung Bắc, cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Cậu bé phải nên ghét người phụ nữ này mới đúng.
Cụ nội nói, người phụ nữ xấu xa này đã bắt cóc em gái của cậu bé.
Nhưng không biết tại sao, Bạc Vũ Minh căn bản không hề chán ghét người phụ nữ này.
Đặc biệt là vào hôm ở trường đua ngựa, cậu bé tận mắt nhìn thấy Vân Giai Kỳ bảo vệ Cung Bắc.
Lúc ngã ngựa, ôm thật chặt cậu bé vào lòng.
Người phụ nữ như thế, sao có thể là người phụ nữ xấu được.
Mạn Nhi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Bạc Vũ Minh, hơi ngạc nhiên nói: “Anh, anh sao thế?”
“Không sao” Bạc Vũ Minh tránh ánh mắt của cô bé, thu ánh mắt lại, cố ý không để tâm tới sự chua xót trong lòng.
Bạc Ngạc Thiên lại không để ý tới ánh mắt của Bạc Vũ Minh.
Ông ta vừa nghỉ ngờ rằng tại sao nhà họ Cung lại để Vân Giai Kỳ tiếp cận Cung Bắc, vừa có chút lo lắng cho bệnh tình của Cung Bắc.
Cung Bắc là cháu ngoại mà Mộng Yến Mi hết lòng yêu thương.
Bạc Ngạc Thiên cũng coi như thấy cậu bé lớn khôn.
Bây giờ biết tin cậu bé mắc phải một căn bệnh hiếm gặp nan giải như thế.
Bạc Ngạc Thiên cũng cảm thấy đau lòng.
“Thế bác sĩ nói thế nào?” Bạc Ngạc Thiên nói: “Bệnh này có chữa được không?” Bỗng nhiên Cung Dận không nói gì.
Bạc Ngạc Thiên vội vàng: “Sao bỗng nhiên anh không nói gì thế? Lẽ nào…không chữa được sao?” Cung Dận vẫn không lên tiếng.
Cung Phi ở bên cạnh nói: “Cũng không phải không chữa được, chỉ là điều kiện chữa trị có hạn”
“Là như thế nào?”
“Trước khi điều trị triệt để, Cung Bắc chỉ có thể ở trong phòng vô trùng.
Nếu muốn về nhà, thì trong nhà bắt buộc phải chuẩn bị một phòng vô trùng.
Ngoài phòng vô trùng ra, cậu bé không được đi đâu cả.
Nếu cứ tiếp tục xấu đi thì sức đề kháng của cậu bé sẽ chỉ còn bằng không”
“Nếu như thế, một khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mọi lúc mọi nơi cậu bé đều có thể bị nhiễm bệnh nặng hơn sẽ nguy hiểm tới tính mạng” Bạch Ngạc Thiên nghe xong, trong lòng cảm thấy thắt lại.
“Vậy bệnh này phải điều trị thế nào?”
“Có tỉ lệ thành công nhất định” Cung Phi trâm giọng xuống: “Nếu khả quan chắc khoảng 50%.” Bỗng nhiên Bạc Ngạc Thiên không nói gì.
Cung Bắc cũng không muốn nhắc nhiều về bệnh tình của Cung Bắc với ông ta.
Dù sao ông ta cũng không muốn để Bạc Ngạc Thiên biết về thân phận của Cung Bắc.
Chuyện Cung Bắc là con trai của Bạc Tuấn Phong, ông ta không muốn cho nhà họ Bạc biết.
Cung Dận nói: “Ông cụ, ông đừng lo.
Chúng tôi sẽ không từ bỏ đâu, kể cả cơ hội chỉ là 1%, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Bạc Ngạc Thiên gật đầu: “Nếu có cần gì, cứ nói với tôi! Nếu có thể giúp được, nhà họ Bạc cũng sẽ giúp đỡ hết mình”
“Vậy thì cảm ơn ông cụ nhiều”.
Danh Sách Chương: