Vân Giai Kỳ đội những chiếc mũ sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho ba đứa trẻ, sau đó bắt nhịp hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc Bắc sinh nhật vui vẻ! Chúc Vũ Minh sinh nhật vui vẻ!
Chúc Mạn Nhi sinh nhật vui vẻ! Chúc các con sinh nhật vui vẻ!”
“Mau, mau ước đi”
Tiếng hát tắt.
Lập tức, Cung Bắc chắp tay trước ngực, thành kính nhắm mắt lại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, yên lặng ước một điều.
Vũ Minh và Mạn Nhi lại thờ ơ.
Vân Giai Kỳ hỏi “Không biết ước điều gì”
“Vũ Minh không có ước nguyện gì sao?”
‘Vũ Minh, con không ước nguyện sao?”
Vũ Minh sầu não một lúc lâu, cũng không nghĩ ra điều ước gì cả.
Cung Bắc nói: “Con ước xong rồi này! Có thể thổi nến chưa ạ?”
Vân Giai Kỳ nói: “Chờ cho Vũ Minh và Mạn Nhi ước xong nhé!”
Cung Bắc ngoan ngoãn gật đầu.
Vũ Minh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một điều ước, yên lặng ước điều đó.
Mà ở bên kia, Mạn Nhi lại ngồi im, gương mặt lạnh nhạt.
Vân Giai Kỳ không dám hỏi con bé, vì cô biết, cho dù cô có hỏi cái gì thì Mạn Nhi cũng sẽ không đoái hoài tới cô.
Đang do dự, cuối cùng Mạn Nhi cũng làm theo Bạc Vũ Minh, yên lặng ước một điều.
“Cùng nhau thổi nến nào!”
Cung Bắc và Vũ Minh cùng nhau thổi nến.
Chờ đến khi đèn bật sáng, Mộng Yến Mi mới hỏi Cung Bắc: “Bắc, con ước gì vậy?”
Cung Bắc liền nói: “Không phải nói điều ước ra thì điều ước sẽ không linh nữa sao?”
Tuy Vân Giai Kỳ cũng có chút tò mò, nhưng cô biết, điều ước nói ra thì sẽ không linh nữa, cho nên không hỏi.
Cô chỉ nhìn về phía Mạn Nhi, trong lòng dấy lên sự tò mò, cuối cùng thì Mạn Nhi đã ước điều gì?
Vũ Minh hỏi: “Mạn Nhi, em ước gì vậy?”
Mạn Nhi ngước mắt nhìn lên, đột nhiên chỉ thẳng vào Vân Giai Kỳ: “Em hy vọng cô ta sẽ biến mất!”
Trong nháy mắt, mọi người chết lặng.
Tất cả đều nhìn về phía Vân Giai Kỳ, không kiềm chế được sự kinh ngạc.
Trong ấn tượng của mọi người, tình cảm của Vân Giai Kỳ và Mạn Nhi cực kì tốt, sao tự nhiên lại thành như thế này?
Vân Giai Kỳ ngạc nhiên, há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng trái tim cô đã bị hàng vạn cây kim đâm thủng lỗ chỗ, tại sao lại đau đớn như vậy?
Cung Bắc có chút tức giận: “Vì sao lại muốn mẹ biến mất?”
Mạn Nhi nói: “Bởi vì em không thích cô ta!”
“Em không thích thì anh thích, em không cần nhưng anh cần!”
Cung Bắc kích động đến mức tháo cả khẩu trang xuống: “Mẹ, mẹ không cần nghe con nhóc nói, con nhóc đó không cần mẹ, thì con cần mẹ!”
Vân Giai Kỳ vừa đau lòng, lại vừa cảm động, lặng lẽ đeo lại khẩu trang cho cậu bé: “Bắc ngoan…”.
Danh Sách Chương: