Chương 1545
“Cha ơi, cha hồi phục được trí nhớ rồi sao?”. Lúc cậu bé bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài, Bạc Tuấn Phong vừa mới hồi phục lại không bao lâu, ngay đến cả cậu bé là ai cũng không nhớ.
Lúc này cậu mới phản ứng lại, Bạc Tuấn Phong hồi phục được trí nhớ rồi.
“Ừm, cha nhớ rồi” Bạc Tuấn Phong nuông chiều vuốt ve trán cậu, rồi lại quay sang nói với Sùng Bắc ở phía sau: ‘Sùng Bắc, chào mừng trở về nhà.
Sùng Bắc ngấn người, gương mặt thoáng qua một nụ cười, đến bên cạnh Bạc Tuấn Phong: “Mẹ và Mạn Nhi đâu?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cha sẽ tìm thấy bọn bọ”
Chẳng hiểu vì sao, câu nói này của anh, khiến trái tìm của Bạc Vũ Minh và Sùng Bắc vững vàng hơn nhiều.
Có người đàn ông này ở đây, chính là có cảm giác an toàn.
Bạc Vũ Minh đứng dậy, bế Sùng Bắc lên rồi dắt tay Bạc Vũ Minh, đang định quay đi.
Đột nhiên sau lưng vang một giọng nói.
“Tuấn Phong, anh muốn đi đâu?”
Mộ Ngọc My đuối theo ra đến cửa, nhìn thấy Bạc Vũ Minh đang định đưa hai đứa nhỏ đi.
Bạc Tuấn Phong không thèm đế ý, xem cô như là không khí, đi thẳng ra xe.
“Tuấn Phong!”
Mộ Ngọc Mỹ lại gọi theo một tiếng, mãi cho đến khi người đàn ông đó đi về phía xe, cô ta mới không cam tâm, đuổi theo.
Lúc cô ta đuổi theo, nhìn thấy thấy Bạc Tuấn Phong lấy chìa khóa xe ra, bế Bạc Vũ Minh và Sùng Bắc lên xe rồi sau đó ngồi vào ghế lái Cô ta chặn trước xe, Bạc Tuấn Phong lại coi như không thấy, khởi động xe, chiếc xe chầm chậm di chuyển, đến khi đụng vào góc váy cô.
Hạ cửa kính xe xuống Bạc Tuấn Phong nói: “Tránh ra”
Mộ Ngọc My vẫn đứng chặn không chịu nhường, Cô ta cười gượng nói: ‘Anh không ăn cơm tối cùng sao? Ông đang đợi anh đấy”
“Không”
Tuấn Phong… anh đừng đi” Mộ Ngọc My nói: “Em đợi anh cả đêm, nguyên cả một đêm, em làm gì sai sao, sao anh lại không thèm nhìn em?”
“Cút ra Giọng nói của Bạc Tuấn Phong lạnh băng, Trong lòng Mộ Ngọc My trở nên nguội lạnh, biết cô không cản nối anh, đành phải tránh sang một bên, chiếc xe lướt ngang qua cô, bỏ đi đầy tuyệt tình.
Văn phòng tổng giám đốc Thiên Ngạo.
Trong văn phòng có một căn phòng Trong căn phòng đó lại có một cái giường, nhà tắm và đây đủ mọi thứ.
Bình thường, Bạc Tuấn Phong bận việc đến khuya, thường sẽ nghỉ ngơi tại đây.
Anh dắt hai đứa nhỏ vào trong phòng, hỏi: “Đói bụng sao?”
Sùng Bắc lắc đầu.
Cậu không có hứng thú ăn uống Còn Bạc Vũ Minh thì mặt mày ủ rũ ngồi xuống giường.
Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, nhưng lại bị nắm ngược lại Bạc Vũ Minh nắm tay anh, nghẹn ngào nói: “Con muốn mẹ… con muốn Mạn Nhi…