“Bạc Tuấn Phong!”
Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì? Sao lại muốn tiến đến gần Lai Ân như thế? Nguy hiểm quá đấy!
Lai Ân vô cùng đề phòng nhìn người đàn ông đang bước từng bước về phía mình.
Từ nhỏ tới lớn tình cảm của nó với Bạc Vũ Minh đã vô cùng thẳm thiết, mặc dù cũng biết Bạc Tuấn Phong.
Nhưng xa cách nhiều năm như thế, Bạc Tuấn Phong cũng không biết Lai Ân có còn nhớ anh hay không.
Anh thử thăm dò mà bước tới gần mấy bước, thế mà Lai Ân đột nhiên lại trở nên nóng nảy, nó đứng phắt dậy, nhào về phía anh, phát ra tiếng gầm nhẹ mang tính cảnh cáo.
Mạn Nhi bị dọa sợ ôm chặt lấy Bạc Vũ Minh, không biết phải làm sao.
Nhưng Bạc Tuấn Phong lại không ngạc nhiên chút nào.
Anh nhìn thẳng mặt Lai Ân, bỗng nhiên giơ tay lên ra hiệu: “Nằm xuống!”
Cho dù là đứng trước mặt chúa tể sư tử vẫn khó che giấu được khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải khiếp sợ của người đàn ông.
Lai Ân bỗng nhiên ngậm miệng lại, nó nhìn về phía khuôn mặt Bạc Tuấn Phong một lần nữa, cúi đầu xuống rồi cẩn thận nắm bắt hơi thở trên người của người đàn ông.
Một lúc sau, sự đề phòng trong mắt con thú dữ đã dịu đi một chút, con ngươi nó từ từ giãn ra.
Bạc Tuấn Phong biết ngay là cuối cùng nó cũng nhận ra anh rồi Anh lại giơ tay lên một lần nữa, đưa ra mệnh lệnh nghiêm khắc nhất: “Năm xuống!”
Lai Ân nghe thấy, quanh quẩn tại chỗ mấy bước rồi bỗng nằm xuống mặt cỏ, cũng không nhúc nhích nữa.
Đối với Bạc Vũ Minh, nó coi đó là bạn.
Nhưng mà đối với Bạc.
Tuấn Phong, nó lại coi là lãnh chúa cao quý tối thượng.
Vì thế nên đối với mệnh lệnh của Bạc Tuấn Phong, nó tất nhiên phải thuần phục vô điều kiện.
Tất cả những người ở trong xe đều kinh ngạc trợn tròn hai mắt!
Cho dù là ai cũng không dám tin rằng vua sư tử cũng thuần phục dưới chân Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong bước nhanh đến bên cạnh Bạc Vũ Minh, kiểm tra tình huống của cậu bé một chút.
Túi Sữa Nhỏ đã hoàn toàn mê man bất tỉnh.
Lai Ân lo lắng nhìn một cái, trong mắt rõ ràng hiện lên sự hổ thẹn.
Bạc Tuấn Phong ôm Bạc Vũ Minh vào trong lòng, một tay kia cũng bế Mạn Nhi lên, đi về phía chiếc xe.
Cửa xe mở ra, bên trong xe một mảnh hò reo vui mừng và kinh ngạc!
Cho đến khi xe đi xa, Lai Ân vẫn đóng giữ tại chỗ như cũ, quyến luyến không thôi mà chạy băng băng mấy trăm mét đuổi theo xe, cho tới khi xe tăng tốc độ, rời khỏi sở thú hoang dã, nó mới dừng bước chân lại.
Mới vừa trở lại trung tâm an toàn, Bạc Tuấn Phong bế ngay Vũ Minh xuống xe, đội ngũ y bác sĩ chờ đợi đã lâu lập tức chen lên.
Đứa trẻ được đưa lên trên xe cứu thương ngay lập tức.
Mạn Nhi cũng được bác sĩ bế đi làm kiểm tra hàng loạt.
“Cậu Bạc, cậu chủ nhỏ đã bị trúng súng gây mê, tình hình nguy cấp, chúng tôi cần phải chạy tới bệnh viện cấp cứu ngay lập tức”
Xe cứu thương chở hai đứa trẻ rít lên, lái về hướng bệnh viện.
Tân Khải Trạch lái xe tới, Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ vừa mới lên xe thì đụng phải ba người Vân Lập Tân nghe tin, lúc này đang chạy tới ở phía đối diện.
Vân Giai Kỳ nhìn về phía Vân Ngọc Hân, tầm mắt hai người giao nhau, cô đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, nhìn lướt qua Vân Lập Tân.
Cuối cùng, ánh mắt sắc bén rơi lên người Vân Ngọc Hân, giọng nói lạnh lùng: “Vân Ngọc Hân, nếu Vũ Minh và Mạn Nhi mà xảy ra chuyện gì không may thì tôi sẽ khiến cả Vân Liên phải chôn theo!”
Nói xong, xe vội vàng chạy đi..
Danh Sách Chương: