Bé Ngoan.
Anh dường như đã quên toàn bộ thế giới, nhưng anh nhớ rõ có một người con gái anh yêu sâu sắc, cô gái ấy, gọi là Bé Ngoan.
Là cô ấy sao?
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong dừng ở Mộ Ngọc My ngồi trước mặt anh, vẻ mặt có chút nghĩ ngờ.
“Anh Tuấn Phong..”
Mộ Ngọc My nói: “Anh không nhớ ra em sao? Em là Bé Ngoan đây!”
Khuôn mặt Bạc Tuấn Phong vẫn còn chút tê dại, nhưng khi nghe đến hai từ “Bé Ngoan” này, ánh mắt anh chuyển động, có một chút ấm áp mờ ảo.
Ống tiêm trên cổ tay anh vẫn chưa được tháo ra, nhưng nhìn thấy anh đang cố gắng nâng cánh tay lên.
Mộ Ngọc My sợ run một chút, nhìn thấy cánh tay anh cuối cùng cũng nâng lên được.
lgọc My đã Bạc Tuấn Phong nâng khuôn mặt của cô lên, nhưng lại cảm thấy răng khuôn mặt của cô hơi xa lạ.
Cô là Bé Ngoan của anh sao?
Tay của Bạc Tuấn Phong lại yếu ớt rơi xuống, cơ thể rung lên, Mộ Ngọc My lập tức đưa vai lại gần anh, anh yếu ớt tựa vào bả vai của cô, như thể tất cả sức lực của anh đều đã bị trút hết “Nhanh đi mời bác sĩ đến đây!”
Mộ Ngọc My một bên phân phó, một bên đỡ lấy Bạc Tuấn Phong, nhẹ giọng nói: “Anh Tuấn Phong… Trước tiên anh vẫn nên năm xuống, nghỉ ngơi một chút, được không?”
Cô có thể cảm giác được cả cơ thể của anh đều rất lỏng lẻo.
€ó lẽ là do nằm ở trên giường quá lâu, đột nhiên tỉnh lại, anh hoàn toàn không thế điều khiển được cơ thế của chính mình.
Bạc Tuấn Phong yên lặng tựa vào đầu giường.
Ngay sau đó, bác sĩ vội vàng chạy tới.
Cùng lúc đó, cùng chạy tới còn có Bạc Ngạn Thiên, vừa thấy Bạc Tuấn Phong tỉnh lại, ông kích động đến nỗi bật khóc lên: “Tuấn Phong!”
Ông đi tới chỗ anh, tuy nhiên, ông lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và xa cách của Bạc Tuấn Phong, bước chân của ông dừng lại, môi run lên và rùng mình.
“Tuấn Phong, con…”
Mộ Ngọc My nói: “Ông nội, anh ấy vừa mới tỉnh lại, hình như anh ấy không nhận ra ông!”
Ngoại trừ Bé Ngoan Mộ Ngọc My không thể xác định Bạc Tuấn Phong còn bao nhiêu ký ức về Vân Giai Kỳ, Anh dường như đã quên mọi thứ.
Nhưng chỉ duy nhất cái tên “Bé Ngoar”, giống như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cô ta nhắc tới “Bé Ngoan”, anh theo bản năng lập tức nhìn về phía cô ta.
Nghe nói, thời gian qua Vân Giai Kỳ vẫn luôn ở cạnh anh, mỗi ngày đều ở bên giường anh đọc nhật kí.
Cho nên, ngay cả những ký ức còn sót lại của Bạc Tuấn Phong cũng chỉ là nội dung trong cuốn nhật ký của Vân Giai Kỳ mà thôi.
Mộ Ngọc My đột nhiên chìm vào suy nghĩ.
Bác sĩ đi đến đế khám bệnh cho anh, nhưng phản ứng của Bạc Tuấn Phong biếu hiện ra ngoài rõ ràng là kháng cự.
Anh rất lạnh nhạt, bất kể bác sĩ có nói cái gì với anh, anh đều giống như không nghe thấy.
Mọi người thấy như vậy, trong lòng đều có những cảm xúc khác nhau..
Danh Sách Chương: