Anh còn chưa kịp nói gì cô đã đem cháo nuốt xuống hết.
Tuy nhiên chẳng bao lâu ngực cô đột nhiên căng đau.
Vân Giai Kỳ cau mày đau đớn xoay người nôn hết vào thùng rác.
Vừa mới nãy cô ăn được nửa bát cháo giờ lại nôn ra hết cả.
Bạc Tuấn Phong lập tức để bát sang một bên ôm cô vào lòng nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.
Lâm Tĩnh Anh sửng sốt: “Làm sao vậy?” Y tá lo lắng hỏi: “Hay là cô ấy ăn nhiều quá?”
Lâm Tĩnh Anh đau khổ nói: “Ăn nhiều? Mới có nửa bát vậy gọi là nhiều ư?”
“Cô ấy rất lâu rồi không ăn gì đột nhiên ăn nhiều như vậy dạ dày nhất định chịu không nổi.”
Bác sĩ cũng đứng một bên giải thích: “Cô ấy rất lâu rồi chưa ăn các chức năng cơ thể suy giảm nghiêm trọng.
Người bình thường nhịn đói hai ba ngày thì bụng đói cồn cào rồi.
Cô ấy vậy mà một chút cũng không cảm thấy gì có thể thấy cô ấy có chứng chán ăn.
Bây giờ cô ấy ăn thức ăn không thể ăn quá nhanh chỉ có thể từ từ chậm rãi”
Bạc Tuấn Phong lặng lẽ đưa khăn ấm lên lau sạch miệng cho cô nhìn chăm chú nhìn cô, tay anh đặt lên vòng eo của cô cảm giác bàn tay anh có thể siết chặt lấy eo cô.
Bất giác cô vậy mà ốm đến như vậy.
“Ăn thêm đi” Bạc Tuấn Phong bưng một bát cháo mới tới: “Ăn hai muỗng cháo thế nào?” Vân Giai Kỳ nói thâm: “Khi nào thì đưa tôi đi gặp anh ấy?”
“Ăn xong hai muỗng này anh sẽ đưa em đi gặp anh ta” Vân Giai Kỳ nghe lời, thật sự ngoan ngoãn mở miệng ăn xong hai muỗng cháo.
Sau khi ăn xong cô khó khăn nâng tấm chăn lên lật người rời khỏi giường.
Khi duỗi chân ra khỏi tấm chăn, Bạc Tuấn Phong nhận ra rằng chân cô đã gầy đi một cách kinh khủng.
Bạc Tuấn Phong lập tức ôm cô vào lòng, đi giày vào cho cô rồi bế cô lên.
Lâm Tĩnh Anh lo lắng hỏi: “Bạc Tuấn Phong cậu muốn đi đâu?” Bạc Tuấn Phong phớt lờ bà ta và ôm Vân Giai Kỳ rời đi.
Đôi mắt Vân Giai Kỳ sáng lên hai một chút, Bạc Tuấn Phong thật sự muốn đưa cô đi gặp Doấn Lâm? Doãn Lâm chưa chết!
Doãn Lâm thật sự chưa chết! Nhất định đội cứu hộ tiếp theo đã đến và giải cứu cho anh, Doãn Lâm chưa chết!
Cô tràn đầy mong đợi, rốt cuộc cũng vui vẻ lên một chút cho đến khi Bạc Tuấn Phong ôm cô đứng ở trước cửa nhà xác lạnh lẽo, trái tim Vân Giai Kỳ đột nhiên rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng! Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Sao anh lại đưa tôi tới đây?” Bạc Tuấn Phong hỏi: “Không phải em muốn gặp anh †a sao?”
“… Vân Giai Kỳ lắc đầu cô không tin cô đã hết lòng mong chờ được gặp người đó nhưng bây giờ lại đến năm ở nơi lạnh lẽo này! Cô cố gắng giải thoát mình khỏi vòng tay của Bạc Tuấn Phong và loạng choạng đẩy cửa bước vào.
Trong khoảnh khắc, cô bị khí lạnh vây quanh.
Trong không gian yên tĩnh đó người phụ trách ngẩng đầu nhìn thấy Vân Giai Kỳ có chút kinh ngạc nói: “Cô tìm ai?”
“Doãn… Doãn Lâm…”
Bạc Tuấn Phong theo sát một bước: “Số 093”
Người phụ trách nghe thấy số này nhất thời nhớ tới, liền bước tới trước tủ đựng xác, “âm” một tiếng.
Bên trong tủ đứng xác một tấm vải trắng che kín.
Vân Giai Kỳ khuôn mặt tê dại bước tới trước tấm vải trắng.
Cô nhấc tay lên năm chặt một góc nhưng lại không có dũng khí nhấc ra! Bạc Tuấn Phong đi theo sau lưng cô đột nhiên nắm lấy tay cô: “Nhất định phải xem sao”
Thi thể của Doãn Lâm là Bạc Tuấn Phong cử không ít sức người đem vớt lên.
Nên biết vớt thi thể một người ở biển Bắc.
Thái Bình Dương chắc chắn như mò kim đáy bể..
Danh Sách Chương: