Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói bà ta.

“Bà Cung, sao mà đến chồng bà cũng không giữ được thế?”
“Chồng bà có con gái với người phụ nữ khác ở bên ngoài thì coi như.

thôi, ông ta lại mang đứa con gái ấy về nhà, rõ ràng là không giữ thể diện cho bà rồi”
“Đứa con gái này về nhà, sau này thì người đàn bà hoang kia cũng sẽ kéo về nhà luôn?”
“Nhưng đứa con gái này cũng gọi là biết cạnh tranh, lại đính hôn với nhà họ Bạc.

Chỉ tiếc là, cùng lảm cũng chỉ là mợ ba, tôi nói này, mợ ba này còn không bãng vợ bé của Bạc Tuấn Phong ấy!”
Mộng Yến Mi tức giận không còn tâm trạng chơi mạt chược nữa, đế thua liên tiếp.

Vừa về tới nhà, không ai ở nhà Một mình Mộng Yến Mi ôm cục tức trong phòng khách, đến cơm tối cũng không ăn.

Lúc này Vân Giai Kỳ như đụng phải khẩu súng, đương nhiên bà ta chỉ muốn giải tỏa mọi ấm ức bên ngoài lên người cô!
Mộng Yến Mi nói: “Con có biết, con đính hôn với Bạc Tiêu Dương còn không bằng vợ bé của Bạc Tuấn Phong! Sau này, Tuấn Phong kế thừa thành chủ nhà rồi, con chỉ làm bé thôi, nhưng nhà họ Bạc chỉ sau Mộ Ngọc.

My thôi! Bây giờ thì hay rồi, con chọn ai không chọn, lại chọn Bạc Tiêu Dương.


Sau này, Tuấn Phong là chủ nhà, thì trong nhà họ Bạc Bạc Tiêu Dương làm gì còn tiếng nói nữa! Con bảo nhà họ Cung làm gì còn thể diện nữa!”
Vân Giai Kỳ nắm chặt tay: “Tại sao con lại không thể đính hôn với Bạc Tiêu Dương? Tại sao con phải cưới Bạc Tuấn Phong làm vợ bé?”
“Sao, không phải con thích Tuấn Phong sao? Bây giờ người ta đồng ý lấy con làm vợ bé, con còn không vừa lòng sao?”
Vân Giai Kỳ cười nhạt Không muốn nói nhiều nữa.

Cô nói: “Di nghỉ sớm đi”
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào, cứ thế đóng cửa và khóa lại Tất cả mọi động tác đều rất trôi chảy, tất cả chỉ trong một lượt Mộng Yến Mi tức giận đứng ngoài cửa, thấy Vân Giai Kỳ đóng cửa lại, càng tức hơn.

Nhưng bà ta cũng không dám xông tới gõ cửa.

Mộng Yến Mi tức giận lấm nhẩm mấy tiếng bên ngoài, rồi bỏ đi.

Vân Giai Kỳ đi tới trước bàn, ngồi xuống, bật đèn lên.

Trên bàn có một cuốn sổ.

Cuốn số đã bị xé rách.

Nhưng mỗi tối cô đều dành thời gian để ghép chúng lại từng chút một.


Đã ghép được vài trang.

Muốn cuốn sổ trở lại nguyên trạng còn khó hơn cả xếp hình.

Cô ghép từng trang chữ lại với nhau từng chút một, không để ý ghép.

tới rất muộn.

Lúc Cố Phương Huyền về tới nhà thì đã rất muộn rồi Vừa rồi lúc đẩy cửa vào nhà, thấy đèn trong nhà tối om.

Cô ấy không khỏi nghỉ ngờ.

Bình thường tầm này, đèn trong phòng khách vẫn phải đang sáng, Mẹ biết cô ấy nhiều việc, có lúc sẽ phải về rất muộn.

Vì thế sẽ luôn để Cố Phương Huyền vừa đi được mấy bước, chân cô dẫm phải một vật cứng, giống như là mảnh vỡ của gốm sứ.

Cô ấy nhíu mày, cúi đầu xuống nhìn, dưới ánh trăng cô ấy nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất Cố Phương Huyền bật đèn ở điện thoại lên, nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách.

Toàn bộ bàn bị hất đổ xuống đất, nước rau củ rơi vãi khắp sàn nhà.

Căn phòng đi thuê vốn đã rất chật hẹp, lúc này đi lại càng khó khăn hơn Trong phòng vang lên một tiếng khóc bị kìm nén.

Cố Phương Huyền vội vàng chạy vào phòng ngủ, thấy phòng ngủ cũng không bật đèn.

Cô ấy bật đèn lên, nhìn thấy Lâm Lục Thư đang ngồi dưới chân giường, khóc lóc thảm thiết “Mẹ.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK