Người phụ nữ này thậm chí không muốn để cha biết chuyện Mạn Nhi là em gái cậu bé.
Cô không cần cha, không cần cậu bé nữa sao?
Nghĩ tới đây, Bạc Vũ Minh đột nhiên khổ sở, khổ sở tới mức tim đập nhanh.
Nhưng cậu bé không am hiểu biểu lộ, càng không am hiểu biểu đạt, chỉ cô đơn rủ mắt.
Trái tim Vân Giai Kỳ như bị dao cắt: “Sao mẹ không thích Vũ Minh được?”
Bạc Vũ Minh có chút bất ngờ nâng mắt, nhìn về phía cô.
‘Vân Giai Kỳ gắn từng chữ nói: “Mẹ thích Vũ Minh, yêu Vũ Minh luôn, yêu giống như yêu Mạn Nhi”
Tuy cậu bé là cốt nhục của Vân Ngọc Hân nhưng đứa bé vô tội, huống hồ hai đứa bé đều từng ở trong bụng cô, sao cô có thể bên nặng bên nhẹ.
Bạc Vũ Minh nghe thấy thế, trái tim tràn ngập gợn sóng, trên gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, đôi môi mỏng cũng không nhịn được hơi nhếch lên.
Lái xe ở phía sau cẩn thận tới gần: “Cậu chú nhỏ, nên lên xe rồi”
Sau khi nói xong, anh ta lập tức vươn tay, muốn ôm Bạc Vũ Minh.
Bạc Vũ Minh hất mạnh tay anh ta ra, vô thức tới gần Vân Giai Kỳ.
Cậu bé không muốn tách khỏi mẹ, Bạc Vũ Minh năm chặt lấy góc áo Vân Giai Kỳ.
‘Vẻ mặt lái xe xấu hổ.
Cho dù thế nào anh ta cũng không nghĩ anh ta đưa đón cậu chủ nhỏ nhiều năm như vậy, gần như là nhìn cậu chủ nhỏ lớn lên, cậu chủ nhỏ.
căn bản không thân thiết với anh ta, bây giờ lại thân thiết với một người ngoài.
Anh ta lại vươn tay ra thử nắm lấy tay Bạc Vũ Minh, Bạc Vũ Minh nhìn thoáng qua, tay rụt về sau lưng, không cho anh †a chạm vào.
“Cậu chủ nhỏ, nên trở về nhà rồi…”
“Không muốn”
Bạc Vũ Minh nắm chặt lấy góc áo của Vân Giai Kỳ, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói, con muốn ở bên cạnh mẹ.
Lái xe xấu hổ nhìn về phía Vân Giai Kỳ, có chút không biết nên làm thế nào.
Vân Giai Kỳ nói với Vũ Minh: “
“Vũ Minh, về nhà có được không…”
Cô cũng không muốn tách ra với Vũ Minh, ở bên cậu bé mỗi giây mỗi phút, đều vô cùng trân quý.
‘Vũ Minh không nói lời nào, chỉ rúc vào bên cạnh cô, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo cô, đầu ngór’ tay đều đang hơi run lẩy bẩy, đôi mắt đen như mực im lặng nhìn cô, hơi lóe sáng.
Vân Giai Kỳ nhíu mày, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh lập tức chỉ còn hai người.
Dưới ánh đèn, cho dù Bạc Tuấn Phong đang ngủ, lông mày vẫn nhíu chặt lại, ngũ quan vô cùng tuấn tú, khi ngủ say, đều lộ ra anh tuấn không giật tự uy.
‘Vân Ngọc Hân vươn tay, đầu ngón tay vuốt trán cau chặt của anh, sau đó hai tay nhẹ nhàng nâng gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh.
“Anh Tuấn Phong, vì sao anh… Không thể yêu em?”
Cô ta khom lưng, cúi đầu hôn lên trán anh.
Nhưng mà một nụ hôn như vậy, Vân Ngọc: Hân không cảm thấy thỏa mãn.
Nụ hôn dày đặc theo thứ tự rơi lên mắt, chóp mũi, cuối cùng cô ta run rẩy hôn lên bờ môi anh.
Môi người đàn ông rất mỏng, nhưng như được điêu khắc ra.
Đều nói đàn ông môi mỏng, chung tình nhất thế gian.
Có thể nói anh bạc tình, anh yêu người phụ nữ kia, yêu mười năm.
Cho dù sau khi Vân Giai Kỳ “chết”, người đàn ông này vẫn thủ thân vì cô năm năm.
Cuộc đời có mấy lần năm năm, lại có mấy lần mười năm?
Vân Ngọc Hân không cam lòng.
Lúc Vân Giai Kỳ còn sống, cô ta không cướp được.
Nhưng Vân Giai Kỳ chết năm năm, cô ta vẫn không thể đi vào trong lòng người đàn ông này.
Bây giờ Vân Giai Kỳ “chết đi mà sống lại”, chẳng lẽ cô ta trơ mắt nhìn mình thua trận?
Cô ta không cam lòng!
‘Vân Ngọc Hân nghĩ tới đây, cắn môi người đàn ông, hôn càng sâu hơn.
Bạc Tuấn Phong hơi mở mắt, tầm nhìn mơ hồ, chỉ loáng thoáng thấy được một cái bóng.
“Giai Kỳ…” Giọng nói của anh khàn khàn, gọi một cái tên ‘Vân Ngọc Hân giật mình, nhưng nhanh chóng đáp lại: “Anh Tuấn Phong, em ở đây…
Cô ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên người đàn ông nâng cánh tay đang tiêm lên, ôm cô ta thật chặt vào trong lòng “Giai Kỳ…”
Danh Sách Chương: