‘Vân Ngọc Hân bật cười: “Mày yên tâm, trong bánh mì không có độc đâu, mày thích thì ăn không thì thôi!”
Nói xong, cô ta lại gọi người tới khóa cửa lồng.
Cung Bắc cúi đầu, dùng miệng uống một ngụm nước rồi ngồi im sang một bên.
Vân Ngọc Hân liếc nhìn cậu, cô ta tưởng rằng cậu sẽ lập tức bón nước cho Tiểu Vũ Minh, nhưng chỉ thấy Cung Bắc ngồi im, liền cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Cung Bắc lại cử động, cậu uống một ngụm nước lớn, mở miệng, từng chút một rót nước vào miệng Tiểu Vũ Minh.
‘Vân Ngọc Hân lúc này mới hiếu rằng, hành động vừa rồi của Cung Bắc là muốn đích thân kiếm tra xem trong nước có độc hay không.
Đây là lấy thân thử độc!
Cung Bắc chắc hẳn lo lắng rằng trong nước có độc hoặc thuốc mê gì đó, vì vậy sau khi chắc chẩn bản thân uống xong không có vấn đề gì, mới yên tâm bón cho Tiểu Vũ Minh.
Tuy rằng Tiểu Vũ Minh đang bất tỉnh, nhưng cậu ấy cũng biết mở miệng và đón nước từ Cung Bắc Cung Bắc vẫn tiếp tục bón nước cho em trai như vậy, từng chút từng chút ệột, cho đến khi Tiểu Vũ Minh không còn kêu khát nữa, cậu mới dừng lại.
Cả bát nước đã vơi đi một nửa.
Cung Bắc liếc nhìn bánh mì, cuối cùng vẫn lựa chọn không động đến nó.
Cho dù đó là lòng tốt nhỏ nhoi duy nhất của Vân Ngọc Hân, cậu cũng không cần.
Cậu vô cùng căm ghét người phụ nữ này, làm sao cậu có thể ăn đồ ăn mà cô ta cho được chứ?
Sau khi uống nước, Cung Bắc và Tiểu Vũ Minh lại dựa vào nhau, cậu nhắm mắt một chút để phục hồi thể lực.
‘Vân Ngọc Hân liếc nhìn đồng hồ, nói nhỏ với bọn họ: “Sắp đến giờ rồi, cô ta sắp tới rồi”
“Cô ta” chính là Vân Giai Kỳ.
“Các anh tăng cường canh gác, lỡ như cô ta đem theo cảnh sát tới, chúng ta lập tức giết con tin”
“Được.”
Trong phòng bệnh.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên mở mắt.
Anh lập tức ngồi dậy, vì cử động quá mạnh nên toàn thân liền cảm thấy đau nhức.
“Anh, anh tỉnh rồi vui mừng khôn xiết.
Bạc Thúy Quỳnh nhìn thấy Bạc Tuấn Phong tỉnh lại liền Bạc Tuấn Phong không thèm quan tâm đến câu hỏi của cô ta, túm lấy cánh tay cô ta, hỏi: “Giai Kỳ đâu?”
Bạc Thúy Quỳnh vô cùng sửng sốt.
Tay anh ấy nóng rực!
Bạc Thúy Quỳnh không trả lời câu hỏi của anh, cô ta vội đặt tay lên trán lóng quá! Anh sốt rồi”
anh: “Giai Kỳ đâu?” Bạc Tuấn Phong lại tiếp tục truy hỏi.
Bạc Thúy Quỳnh bực bội đáp: “Anh! Em túc trực ở bên giường bệnh của anh lâu như vậy, khó khăn lắm anh mới tỉnh lại, vậy mà vừa mở mắt ra anh đã tìm cô tarồi”
Bạc Tuấn Phong nhìn chấm chẵm cô ta như thiêu đốt.
Anh cảm thấy phổi mình nóng ran.
Toàn thân nóng bừng.
Bạc Tuấn Phong lại hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”.
Danh Sách Chương: