Chương 1568
Nếu nói rằng hòn đảo này ngăn cách với thế giới bên ngoài cũng không hề quá đáng chút nào đâu.
Không có vệ tỉnh định vị thì dù máy bay trực thăng có bay trên trời cũng chỉ nhìn được bằng mắt chứ không thể đáp xuống được đâu.
Vì nếu đáp xuống máy bay sẽ rơi ngay lập tức.
Không có đặt chân của vệ tỉnh định vị thì dù có miễn cưỡng rơi xuống, cuối cùng cũng phải rơi xuống biển mà thôi.
Vân Giai Kỳ nghe mà trong lòng run sợ.
Nói cách khác.
Hòn đảo này không khác gì một nhà tù rộng lớn trên biến cả ‘Vân Giai Kỳ chẳng còn tâm trí nào đế đi dạo nữa.
Ban đầu Kỳ Thiên Nam vốn muốn dẫn cô dạo quanh bờ biển một: vòng, nhưng cô lại mượn cớ là không được khoẻ rồi trở về phòng.
Vân Giai Kỳ cứ thấp thỏm không yên.
Mạn Nhi thấy cô vẫn im lặng ngồi trên giường thì cô bé lo lắng nói “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
“Sau này con không cần để ý đến loại người xấu xa đó đâu”
“Hả, người mẹ đang nói là cái chú ăn bữa tối cùng chúng ta ạ?”
“Ừm”
“Có vẻ chú ấy không xấu xa như lời mẹ nói đâu”
Vân Giai Kỳ mở to mắt: “Sao con lại nói vậy?”
“Chú ấy đã giúp con xử lý vết thương, chú ấy còn cho người xử lý hết các vết thương trên người con nữa.”
Mạn Nhi nghiêm túc nói: “Thật đó, thật đó ạ, con không lừa mẹ đâu’“
“Do con không nhìn thấy lúc anh ta cầm súng chĩa vào con thôi”
“Khi nào ạ?” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Khi con mê man bất tỉnh nằm trên giường, anh ta đã cầm súng chữa vào con nên con không biết là đúng rồi. Chúng ta bị anh ta nhốt trong tòa thành này mà, vậy sao anh ta có thế là người tốt được?”
Mạn Nhí suy nghĩ một lúc: “Vậy nếu chú ấy thích re thì sao?”
“Không phải à? Con thấy chú ấy có muốn chiếm hữu mẹ mạnh lắm đấy. Trước khi ăn tối, chúng ta đã nằm tay nhau dưới gầm bàn, ánh mắt chú ấy nhìn con lúc đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc: ‘Anh ta nhìn thấy sao?”
“Hình như là vậy.. Mạn Nhi vẫn còn rùng mình khi nghĩ lại: “Vì vậy chú ấy cứ nhìn con chẩm chẳm, vẻ mặt cũng không hung dữ gì, nhưng chỉ cần cười thì đã làm người ta tê cả da đầu”
Nụ cười của Kỳ Thiên Nam rất đặc biệt.
Nó khiến người ta sởn hết cả da gà.
Người đàn ông này có khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tuy không tỏ ra tức giận nhưng lại đầy uy nghiêm.
Mạn Nhi nói: “Mẹ không thích chú ấy hả?”
‘Ừm”
“Nhưng mẹ cũng đâu thể thích chú ấy được, làm vậy là mẹ đang cảm sừng cha đó”
Vân Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Cha nào chứ? Bạc Tuấn Phong sao?”