Thấy dáng vẻ chèn ép như này của Lý Uyển Đồng, Lâm Tĩnh Anh lại càng tức sùi bọt mép: “Cô có ý gì đây hả? Sao nào? Cô muốn ép tao ly hôn với Lập Tân nhường chức lại chứ gì? Lý Uyển Đồng, tôi không ngại nói cho cô biết cho dù tôi có ly hôn với Lập Tân thì một gái nhảy như cô cũng đừng mong được thượng vị.
Cô tưởng có thể dễ dàng gả vào nhà họ Vân như vậy ư? Cô cũng không nhìn lại xem bản thân có thân phận gì? Cô nghĩ cô là ai? Cô cũng chỉ là một người đàn bà đê tiện ai cũng có thể làm chồng, trời sinh chỉ biết hầu hạ đàn ông.
Loại người như cô mãi mãi chỉ xứng làm tình nhân bí mật của người ta thôi”
“Mày!” Lý Uyển Đồng bị những lời này của Lâm Tĩnh Anh đâm vào vảy ngược liền tức giận xông đến chỗ của bà ta.
“Cái bà điên này! Mày dựa vào cái gì nói tao là người ai cũng có thể làm chồng? Tao với Lập Tân ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngoài anh ấy ra tao không có bất kỳ người đàn ông nào khác, còn sạch sẽ hơn mày nhiều.
Mày có con với người đàn ông khác, tao còn sạch sẽ hơn mày nhị Không nói đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến chuyện này ngay đến ý muốn bóp chết bà ta Lâm Tĩnh Anh cũng có.
Thấy hai người phụ nữ nhìn chằm chằm nhau như hổ đói Vân Lập Tân tức giận quát: “Đủ chưa hả?”
Ông ta quay sang nói với Lâm Tĩnh Anh: “Không được gây sự nữa, lập tức về nhà đi.
Tôi sẽ về ngay”
Lâm Tĩnh Anh híp mắt lại hỏi: “Ai gây sự?”
Lý Uyển Đồng cũng lo lắng: “Lập Tân, anh về nhà với bà ta còn em thì sao?”
Ông ta bị kẹp giữa hai người phụ nữ xoay vòng đến sứt đầu mẻ trán.
Bị hai bên công kích phiền không chịu nổi liền đứng dậy bước nhanh rời đi.
Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ không vừa mắt nhau.
Không có Vân Lập Tân ở đây Lý Uyển Đồng và Lâm Tĩnh Anh nhìn nhau giống như kẻ thù thế là lại xông vào đánh nhau.
Trên hành lang Vân Giai Kỳ bước đi như bay, cô đi vừa vội vừa nhanh.
Tống Hạo Hiên vất vả lắm mới đuổi kịp cô.
Vừa mới nắm tay cô giữ bả vai xoay người cô về phía mình thì anh ta liền nhìn thấy mắt Vân Giai Kỳ đỏ bừng, nước mắt rơi xuống nhưng vẫn quật cường cắn chặt môi.
Anh ta không khỏi đau lòng ôm cô vào lòng.
“Giai Kỳ…”
Sao cô lại có ánh mắt khiến người ta đau lòng thế này.
Ánh mắt đó giống như cả thế giới đều phản bội cô.
Tống Hạo Hiên đau đến tận Xương.
Vân Giai Kỳ bị anh ta ôm vào trong lòng căn bản không có sức lực giãy dụa.
Vừa rồi những lời nói của Vân Lập Tân từng chữ từng chữ đâm vào tim cô.
Ngay đến tư cách nhận cha ruột của mình cô cũng không có.
Vân Lập Tân nói cha ruột của cô cũng sẽ không nhận đứa con hoang là cô.
Bạc Ngạn Thiên lại cướp mất quyền nuôi dưỡng Mạn Nhi đích nói cô không có tư cách nuôi nấng cô bé.
Vậy thì cô còn có tư cách và quyền lợi gì nữa?
Đột nhiên cô cảm thấy được sống nhiều năm như vậy nhưng từ đầu đến cuối lại giống như một trò cười.
Vân Giai Kỳ muốn cười nhưng nước mắt lại không khống chế được rơi xuống.
“Giai Kỳ, em còn có anh, em đừng khổ sở.
Cho dù thế nào, coi như cả thế giới đều không nhận em thì anh nhận em” Tống Hạo Hiên đau lòng an ủi cô.
Ở cuối hành lang Trần Khánh Linh đi đến thình lình nhìn thấy hai người Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên, cô ta lập tức lùi lại phía sau tường.
Sao Vân Giai Kỳ lại ở chỗ này.
Lại còn ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác? Người đàn ông này là ai?
Trần Khánh vừa nghi ngờ vừa lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này.
Cô ta nghỉ ngờ đánh giá Tống Hạo Hiên bỗng nhiên nhận ra được.
Người này chính là cậu chủ của Tống Thiên.
Vân Giai Kỳ thế mà lại có quan hệ thân mật với công tử Tống Thiên như vậy?
Thế Bạc Tuấn Phong đâu? Không phải là Vân Giai Kỳ lén lút qua lại với Tống Hạo Hiên sau lưng Bạc Tuấn Phong chứ? Người phụ nữ này đúng là lẳng lơ, độc chiếm một Bạc Tuấn Phong chưa đủ thế mà còn không rõ ràng với người đàn ông khác bên ngoài..
Danh Sách Chương: