Lúc này, ghế dài chỉ còn Đoàn Lương Thanh, Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ.
Đoàn Lương Thanh đột nhiên đi đến trước mặt Vân Giai Kỳ, nói với cô: “Này!”
Vân Giai Kỳ mơ màng ngấng đầu lên, Đoàn Lương Thanh quét qua mặt cô một cái tắt “Chát” một tiếng.
Vân Giai Kỳ trực tiếp ngã xuống ghế sô pha.
Cô cảm thấy trước mặt choáng váng, chóng m tiếp dồn lên đỉnh đầu.
Cái con tiện nhân này, mày nghĩ mày là ai, mày che chở cho mày, mày rất đắc ý phải không?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong lạnh lùng.
Anh không nghĩ rắng Đoàn Lương Thanh vậy mà lại dám tát Vân Giai Kỳ.
Đoàn Lương Thanh không nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong phía sau, cô vẫn nhìn chấm chäm vào Vân Giai Kỳ, lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, mày mà đứng cùng một chỗ với Ngọc My, mày còn không xứng để xách giày cho cậu ấy!”
Vân Giai Kỳ đột nhiên đứng dậy.
Khuôn mặt cô đỏ ửng nhưng cũng rất nghiêm nghị, ánh mắt cũng rất sắc bén, cô giơ tay lên, trả lại cho Đoàn Lương Thanh một cái tát Lại một tiếng “Chap” vang lên!
Nhưng cái tát này, cô đánh còn ác hơn cái tất lúc nãy.
Đoàn Lương Thanh không hề ngờ tới, Vân Giai Kỳ còn dám đánh trả.
“Cái con tiện nhân này, mày còn dám đánh trả ư?”
“Cô nói ai là con tiện nhân?”
“Tao nói mày là con tiện nhân đấy, làm sao?”
Đoàn Lương Thanh bổ nhào về phía trước, túm lấy tóc của cô: “Con tiện nhân này! Mày không phải rất thích dính lấy đàn ông sao? Tao biết rất nhiều người đàn ông, mày muốn loại đàn ông nào, tao tìm cho mày!”
Nối xong, cô túm lấy tóc Vân Giai Kỳ rồi đi ra ngoài Vân Giai Kỳ gạt tay và đẩy cô ta ra.
Nhưng mà, cô ta không hề đụng đậy.
Cả người cô tràn đầy cảm giác mềm mại không có sức lực, đôi chân mềm nhữn, bị túm lôi đi vài bước, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Đoàn Lương Thanh vừa định túm cô đứng lên, chỉ cảm thấy sau lưng có một lưồng gió lạnh giá.
Cô vừa quay đầu lại, Bạc Tuấn Phong cầm lấy cổ tay cô, lập tức ném cô sang một bên!
Sức lực rất lớn, Đoàn Lương Thanh bị ném tới chân tường một cách rất tàn nhẫn, yếu ớt ngã xuống mặt đất.
Cô ngấng đầu lên, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đến đỡ Vân Giai Kỳ đứng dậy.
Vân Giai Kỳ hoàn toàn đứng không vững.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Lương Thanh, đôi mất lạnh lùng, mặc dù anh chưa mở miệng, nhưng ánh mắt khiếp người đó đã đủ để nói ra thái độ không vui vẻ của anh hiện tại!
“Bạc gia.”
Đoàn Lương Thanh cố hết sức đứng dậy, đi gần đến chỗ anh, nói: ‘Em chỉ là đau lòng cho Ngọc My, người phụ nữ này rõ ràng đã hợp tác với quán rượi của Vinh Thế Vũ…”
Bạc Tuấn Phong hơi nheo mày.
Tưởng tượng đến hành động vừa rồi của Đoàn Lương Thanh, trong ngực đã bùng lên năm ngọn lửa giận dữ.
Anh nhấc đôi chân dài của mình lên, đá cô ta sang một bên.
“Đừng tới gần tôi”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Bẩn.”
Anh cảm thấy thủ đoạn của Đoàn Lương Thanh rất dơ bấn.
Cho dù cô là bạn thân của Mộ Ngọc My, anh cũng không có nghĩa vụ nế mặt cô ta Đoàn Lương Thanh té trên mặt đất, cả người run lên..
Danh Sách Chương: