Vân Giai Kỳ không cảm thấy buồn ngủ, cũng không thấy mệt Mặc dù, cô cũng mới vừa tỉnh dậy không bao lâu.
Mặc dù, trước mắt cô có rất nhiều rất nhiều việc cần phải giải quyết.
Nhưng lúc này, cô chỉ muốn túc trực bên anh, chờ đến khi anh tỉnh lại.
Sáng sớm.
Bình minh, tờ mờ sáng.
Trước cửa sổ phòng bệnh, Bạc Tiêu Dương nhìn thấy Vân Giai Kỳ vẫn đang túc trực bên giường, cô đã túc trực cho anh cả một đêm.
Chương mới nhất tại == TR ЦмtrцуeЛ.
v Л ==
Bạc Tiêu Dương mở cửa bước vào.
“Vân Giai Kỳ?”
Vân Giai Kỳ mệt mỏi quay mặt lại Bạc Tiêu Dương đi tới: “Cô không mệt sao? Cô về nghỉ ngơi đi”
“Không cần đâu..”
“Cô yên tâm đi..”
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi vẫn chưa nói với ông tôi về chuyện này tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô trước khi rút ống thở”
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ thay đổi.
Cô lặng lẽ đứng đậy và nói với cậu ta: “Tôi đã nói với anh ấy rất nhiều chuyện, cũng không biết anh ấy có nghe được hay không nữa, cậu giúp tôi chăm sóc anh ấy, được không? Phòng khi anh ấy tỉnh lại thì..”
“Nếu anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói cho cô đầu tiên”
“Được”
Vân Giai Kỳ rời khỏi phòng bệnh, nhưng lại không muốn đi về.
Cô rất mệt, ngay cả khi có đi về đi chăng nữa cũng sẽ không ngủ được.
Vì vậy, cô đi đến khu vườn phía sau.
Nhưng với sức lực yếu ớt của cô, cô đi được một lúc rồi lặng lẽ ngồi nhìn về phía chân trời ở nơi sân thượng.
Cô cũng không biết mình đã ngồi đó được bao lâu, cho đến khi, phía sau lưng truyền đến một tiếng động lạ.
Dường như có vật gì đó rơi xuống đám cỏ.
Ngay sau đó, có một giọng nói trầm ấm vang lên.
Vân Giai Kỳ ngơ ngác quay lại, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ Người đàn ông có dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo len màu đen với đôi chân dài thẳng tắp, mặc một chiếc quần tây trắng và mang một đôi giày da màu đen.
Mặc dù, chiếc áo len màu đen này không độc đáo về kiểu dáng nhưng khi mặc lên trên người anh ta thì lại toát lên một loại khí chất ôn tồn, lễ độ.
Thật cao quý, tao nhã.
Cổ áo cao cao, hiện ra đường nét duyên dáng như cổ thiên nga của anh ta, mặc dù không lộ ra, nhưng cách áo dệt kim, hai đoạn đường nét xương quai xanh như ngọc thạch của anh, cách rất xa cũng dị thường rõ ràng.
Khiến cho cô cảm thấy khác thường, kinh ngạc chính là, người đàn ông này.
trời sinh dị thường.
Màu mắt của người bình thường là màu nâu hoặc màu tối.
Nhưng mắt của anh ta lại là màu hố phách hiếm thấy.
Đôi mắt giống như ngọc lưu ly, cô chưa từng thấy bao giờ.
Người đàn ông này này cũng đang nhìn cô, chỉ là biếu hiện trên mặt có chút kinh ngạc.
Vân Giai Kỳ nhíu mày, quay đầu lại, đăng sau không có động tĩnh gì, dưới sự tò mò, cô ngoái đầu nhìn lại lần nữa, mà lại vẫn nhìn thấy người đàn ông này vẫn cứ nhìn cô, chỉ là vẻ mặt kinh ngạc đã dần mất đi, thấy cô lần nữa ngoái đầu lại, anh ta cười cười, vậy mà đến gần một chút..
Danh Sách Chương: