Sau đó, Mục Tâm Liên nhìn Cung Phi, mỉm cười và bình tĩnh nói: “Cậu Phi đừng trách tôi nói nhiều.
Dù sao thì Vân Giai Kỳ là người ngoài còn cậu mới là người nhà, những lời này chỉ có thể nói cho người nhà nghe được thôi, cũng là muốn nhắc nhở nhà họ Cung sau này nên đề cao cảnh giác, cẩn thận đề phòng người phụ nữ này một chút.
Cô ấy không phải là người dễ đối phó đâu” Cung Phi nghe thấy những lời đó nhưng không nói bất cứ điều gì.
Mục Liên Thúy lại thêm dầu vào lửa: “Cậu Phi, đây không phải là chuyện nhỏ.
Cậu biết đấy, môi trường sống từ bé đến lớn rất quan trọng đối với trẻ con.
Nếu… giao Cung Bắc vào tay người phụ nữ như vậy chẳng phải là hậu họa khôn lường hay sao?” Cung Phi nói: “Mọi người hiểu rõ về cô ấy lắm à? Hay là mọi người đã từng sống chung với cô ấy nên hiểu rõ cô ấy đến từng chân tơ kế tóc rồi?” Mục Tâm Liên và Mục Liên Thúy sững sờ, trong phút chốc cả hai không nói nên lời.
“Nếu không phải hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc thì mọi người không thấy là nói xăng bậy không có chứng chứ mà dám quả quyết như vậy rất là vô lễ hay sao?”
Mục Tâm Liên vội vàng nói: “Cậu Phi, cậu đừng hiểu lầm ý tôi, chỉ là tôi cảm thấy… không thể lơ là cảnh giác được.
Cậu và Vân Giai Kỳ chắc là không quen biết nhau đúng không? Tôi thấy cậu có vẻ rất bảo vệ cho cô ấy” Những lời này nhắc nhở Mục Liên Thúy khiến Mục Liên Thúy khá là lo lăng.
Cô ta giải thích: “Chị gái tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Cung Bắc thôi, cậu Phi đừng hiểu lầm tấm chân tình ấy”
Cô ta quay sang nói với Mục Tâm Liên: “Chị! Chị cũng thật là, nhà họ Cung chắc chắn là trong sạch rồi.
Hoặc có lẽ lúc đó có hiểu lầm gì thì sao?”
ngừng bàn tán, bầu không khí cũng giống như vậy.
Vân Giai Kỳ lập tức hiểu ra chắc chắn lúc nấy cô không có ở đây Mục Tâm Liên đã tận dụng cơ hội để nói xấu cô.
Rốt cuộc là ngưu tầm ngưu mã tầm mã như Trần Khánh Linh.
Tuy rằng cô không hiểu bà Lý, nhưng nhìn bà ta và Trần Khánh Linh có quan hệ thân thiết như vậy, cô biết bọn họ đều có chung một thói xấu đó chính là mồm năm miệng mười, chuyên đi nói xằng bậy.
Đáng ghét nhất là lúc đó cô không có ở đây nên không biết bà ta đã nói gì về mình, những gì bà nói chẳng qua là những gì Trần Khánh Linh đã kể cho bà ta nghe mà thôi.
Với tính cách của Mục Tâm Liên, chắc chắn bất kể thật giả đúng sai ra sao bà ta cũng sẽ kể hết toàn bộ cho Cung Phi nghe.
Nói cho cùng là bà Lý không vừa ý với cô, điều này thì Vân Giai Kỳ có thể nhận ra.
Vân Giai Kỳ ẩn ý hỏi: “Vừa rồi mọi người đang nói chuyện gi” Mục Tâm Liên nhất thời không trả lời được, trong lòng thầm sửng sốt, không ngờ là Vân Giai Kỳ này lại nhạy cảm đến như vậy.
Suy đi nghĩ lại, chắc chắn là cô ta chột dạ rồi.
Chắc hẳn là Vân Giai Kỳ biết Trần Khánh Linh có quan hệ tốt với mình nên sẽ nói cho mình biết những tin đồn về cô ta, đây rõ ràng là trong lòng có điều khuất tất.
Mục Tâm Liên nói: “Đi mua kem mà nhanh vậy ư?” Vân Giai Kỳ nói: “Vé VIP được miễn xếp hàng” Mục Tâm Liên kinh ngạc: “Mua đồ cũng không cần phải xếp hàng ư?”
“Có thể dùng chung cho tất cả các chỗ trong công viên” Mục Tâm Liên nói: “Tôi nói này Vân Giai Kỳ, năm mươi tư triệu một vé VIP mà cô cũng không tiếc.
Lần này cô đưa Cung Bắc đi chơi chắc đều là do nhà họ Cung trả tiền đúng không?”
Trong mắt Mục Tâm Liên, Vân Giai Kỳ chả phải là mẹ nuôi gì cả, cùng lắm chỉ là một cô bảo mẫu được nhà họ Cung thuê về thay họ chăm sóc cho Cung Bắc mà thôi Vân Giai Kỳ nói: “Năm mươi tư triệu đắt lắm sao?” Cũng chẳng phải là cô không trả nổi.
Đối với xuất thân của cô mà nói, năm mươi tư triệu chỉ như cơn mưa bụi cần phải để nhà họ Cung trả hay sao?.
Danh Sách Chương: