Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bạc Tuấn Phong nói: “Giờ em dọn hành lý làm gì vậy?”
“Không phải ông nội anh hạ lệnh đuổi khách với tôi à? Đương nhiên tôi phải dọn dẹp một chút rời đi chứ” Cô cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa.

Vân Giai Kỳ vừa thu dọn vừa hỏi: “Bạc Tuấn Phong, anh cũng muốn rời đi à?”
Bạc Tuấn Phong ngồi bên giường không nói lời nào.

Động tác trên tay Vân Giai Kỳ bỗng dừng lại, cô hơi nghỉ ngờ hỏi: “Anh thực sự muốn đi cùng tôi ư?”
“Ừm” Bạc Tuấn Phong chỉ đáp lại cô một chữ.

“Bạc Tuấn Phong, anh sẽ không thực sự từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Bạc chứ?”
Vân Giai Kỳ không tin.

Nhà họ Bạc giàu có nhất nhìn cả nước có người nào mà không mơ ước? Anh nói bỏ là bỏ được ư?

Bạc Tuấn Phong nói: “Giai Kỳ, anh tưởng em phải hiểu anh chứ”
Vân Giai Kỳ: “…”
“Con người anh từ trước đến giờ không chịu sự khống chế của bất kỳ ai.

Chỉ có anh cam tâm tình nguyện thần phục chứ không ai có thể ép buộc anh thần phục”

huy hoàng.

Người đàn ông này tất nhiên không ai bì nổi, ngông cuồng nhưng quả thực anh có tư cách để ngông cuồng!
Vân Giai Kỳ hào phóng nói: “Nếu anh vì thôi mà phải rời đi thì cho dù anh thực sự không có gì cả tôi cũng có thể nuôi anh!”
“Không cần em nuôi.”
“Sao hả? Ăn cơm mềm sướng biết bao”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô: “Anh nuôi em”

Vân Giai Kỳ lại sửng sốt lần nữa.

Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn cô có sự dịu dàng chưa từng thấy: “Vân Giai Kỳ, anh nuôi em có được không?”
Bị ánh mắt này nhìn như mê hoặc Vân Giai Kỳ suýt nữa mất khống chế nói ra một chữ “được”.

Nhưng lời đến bên miệng cô lại cứng rắn nuốt xuống, kiêu ngạo nói: “Ai cần anh nuôi tôi chứ, tự tôi nuôi bản thân cũng còn dư nữa là.”
Vân Giai Kỳ nói xong lại cúi đầu tập trung thu dọn đồ đạc.

Cô vừa thu dọn vừa hỏi: “Nếu anh đã muốn đi thì cũng không cần thu dọn hành lý à?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đã dọn xong rồi”
“Hả?” Vân Giai Kỳ liếc mắt đánh giá anh: “Tôi thấy anh không mang theo đồ đạc gì mà?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Mang rồi”
Anh bỗng nhiên lấy một chiếc đồng hồ trong ngực ra.

Đây là chiếc đồng hồ của Vacheron Constantin, Vân Giai Kỳ kinh ngạc hỏi: “Hành lý mà anh nói chính là cái này á?”
Một chiếc đồng hồ? Có nhầm hay không vậy?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK