Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vô cùng tiếc nuối?
Vân Giai Kỳ trợn tròn hai mắt, không cho phép cô nghỉ ngờ, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói thờ ơ của một người đàn ông: “Cái gì gọi là “vô cùng tiếc nuối?”
Vân Giai Kỳ quay người thì thấy một người đàn ông mặt mày điển trai bước tới.
Người đàn ông thân cao một mét tám mươi lăm, dáng người cao thẳng, mặc một chiếc áo len đen thêu vàng, trắng trẻo đẹp trai, một mái tóc đen như mực, cả khuôn mặt trắng như ngọc, sạch sẽ tinh tế.

Sau lưng anh ta là một nhóm y tá mặc áo dài trắng.
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía người đàn ông, mày kiếm hơi nhíu lại, thốt ra thân phận của người đàn ông: “Mộ Lâm Châu?”
Vân Giai Kỳ nhìn Mộ Lâm Châu, cứ như cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Vừa thấy anh ta tới, trái tim đang treo cao của cô cũng được thả lỏng mấy phần, giọng nói hơi run rẩy: “Sao giờ mới đến?”
Người tới không ai khác, chính là thiên tài trẻ tuổi nhất trong giới y học nước Hoa Quốc, Mộ Lâm Châu.

Lúc nãy khi Vân Giai Kỳ đi gọi điện thoại, chính là gọi cho anh ta.

Đúng lúc Mộ Lâm Châu đang ở thủ đô nên vừa nhận được điện thoại đã vội vàng chạy tới.

Mộ Lâm Châu bước tới trước mặt Vân Giai Kỳ, mở một nụ cười oan ức: “Bị tắc đường, tôi cũng không thể bay tới mà? Đứa bé đâu?”
“Ở trong”
Tình huống đại khái thì Mộ Lâm Châu cũng đã nghe cô nói qua.
Thuốc mê quá liều thực sự vô cùng nguy hiểm.

Nhất là đối với thể chất của một đứa trẻ năm tuổi, vốn không thể nào chịu được lượng thuốc mê liều cao như thế.
Mộ Lâm Châu đi tới trước phòng cấp cứu, bác sĩ vội ngăn anh ta lại: “Anh muốn làm gì? Anh là ai?”
“Tôi là ai?” Mộ Lâm Châu lấy một tờ giấy chứng nhận trình độ bác sĩ ra giơ lên trước mặt ông ta: “Thấy rõ chưa, tôi là thượng đế”
Anh ta là thượng đết Lời này vừa hống hách vừa ngạo mạn!
Nhưng thốt ra từ miệng Mộ Lâm Châu lại không khiến người ta ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ở trong giới y học, anh ta đích xác là thượng đế thánh thủ, phàm là người anh ta cảm thấy không cứu được, cho dù có là thần tiên xuống trần cũng không thể nào xoay chuyển trời đất.

Chỉ cần anh ta nói “Cứu được”, vậy chính là lời tuyên bố không thể nghi ngờ, người này tuyệt đối sẽ không chết, ít nhất là ở trong tay anh ta.
Bác sĩ vừa thấy là Mộ Lâm Châu vang danh khắp chốn, lần này cũng không dám ngăn cản anh ta nữa.

Dù sao thì ông ta cũng đã bó tay chịu chết với tình huống của đứa bé trong phòng cấp cứu kia rồi.

Vì thế, chỉ có thể gửi gắm hy vọng cuối cùng lên người anh ta.
Mộ Lâm Châu dẫn theo một đội ngũ y bác sĩ tới, những người này đều là trợ thủ đắc lực của anh ta.

Anh ta nhận lấy quần áo vô trùng từ trợ thủ, khoác lên người rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Dù có thế nào bọn họ cũng không ngờ tới Vân Giai Kỳ lại có bản lĩnh cao cường, có thể mời Mộ Lâm Châu lợi hại như thế tới.

Nhất là Vân Ngọc Hân, cô ta sống chết cũng không nghĩ tới Vân Giai Kỳ lại có bản lĩnh lớn đến thế, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Bạc Tuấn Phong cũng có chút bất ngờ.
Mộ Lâm Châu là con cháu quý tộc, tính tình có chút phản nghịch.

Anh ta từ bỏ sự nghiệp của gia tộc để học y, nhưng từ nhỏ đã mang xuất thân đại thiếu gia nhà quý tộc, vẫn luôn ngạo mạn trước sau như một, tất nhiên không cúi đầu trước thế tục.

Dự tính ban đầu khi anh ta học y là vì khi còn trẻ, mẹ bị bệnh qua đời, anh ta đã quyết phải học y, đánh lại những căn bệnh oái oăm kia.
Bọn họ quen biết như thế nào?
Mạn Nhi ôm chặt Vân Giai Kỳ, vui vẻ nói: “Chú Lâm Châu tới rồi, không sợ nữa”
Ngay cả Mạn Nhi cũng biết Mộ Lâm Châu tới, cái mạng này của anh Vũ Minh chắc chắn sẽ giữ được.
Phía cuối hành lang, viện trưởng vội vàng chạy tới.

Vốn buổi sáng hôm nay ông ta có cuộc họp nên buổi chiều không có mặt ở bệnh viện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK