Vân Lập Tân nói: “Đúng vậy! Ngọc Hân đang mang cốt nhục của Tuấn Phong, chẳng phải là cái gai trong mắt phải loại bỏ của con nhỏ độc ác kia sao?”
Bạc Thúy Quỳnh không tin: “Sao có thể như vậy được? Cô ta sao có thể mang thai đứa nhỏ của anh Tuấn Phong được?”
Cô ta không tin!
Vân Lập Tân không hài lòng lắm trước giọng điệu nghi ngờ của cô ta.
Bạc Thúy Quỳnh này là ai mà có quyền nghi ngờ?
Ông ta tức giận nói: “Chuyện tới nước này, mang thai đứa nhỏ của ai còn quan trọng sao? Quan trọng là… có thể cứu được Ngọc Hân! Nếu không, cho dù pháp luật không trừng trị được người phụ nữ độc ác này, tôi cũng sẽ liều sống chết với người phụ nữ độc ác này! Khiến cho nó phải chôn cùng cùng Ngọc Hân!”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bây giờ ngay cả một thẩm phán dù cao đến mấy cũng chưa khẳng định Vân Giai Kỳ là hung thủ! Cháu biết là chú đang lo lắng cho vết thương của Vân Ngọc Hân, nhưng chú vẫn nên để ý lời nói của mình chút”
Vân Lập Tân lo lắng đứng ngồi không yên, thấy Bạc Tiêu Dương bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy nên ông ta tức giận đi tới chỗ Bạc Tiêu Dương, túm lấy cổ áo Bạc Tiêu Dương: “Sao cháu lại bảo vệ con nhỏ độc ác kia? Cháu cũng bị khuôn mặt nó quyến rũ rồi phải không? Nó đúng là hồ ly tinh, trời sinh đi quyến rũ đàn ông! Nó quyến rũ Tuấn Phong còn chưa đủ, còn định quyến rũ cả cháu nữa sao?”
Một tay Bạc Tiêu Dương siết chặt Vân Lập Tân, gắn từng chữ: “Chú Vân, xin hãy tự trọng!”
Lực tay của cậu ta khá lớn.
Cổ tay Vân Lập Tân suýt chút nữa bị cậu ta làm trật khớp.
Bạc Tiêu Dương nóng nảy đẩy ông ta sang một bên, cũng lười để ý đến ông ta.
Bạc Thúy Quỳnh thấy Bạc Tiêu Dương bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy cũng hiểu được trong lòng anh ấy không thoải mái.
Vốn dĩ, cô ấy là cô em gái mà anh ta yêu thương nhất.
Bây giờ Vân Giai Kỳ gặp chuyện không hay, tuy Bạc Tiêu Dương không nói rõ nhưng Bạc Thúy Quỳnh sao có thể không nhìn ra cậu ta lo lắng cho Vân Giai Kỳ như thế nào.
Cô ta vội vàng kéo Bạc Tiêu Dương sang một bên, hận rèn sắt không thành thép nói “Anh, đây là chuyện liên quan đến mạng người.
Anh đừng tiếp tay làm việc xấu!”
Bạc Tiêu Dương không nói lời nào.
Bạc Thúy Quỳnh còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Bạc Tuấn Phong cất điện thoại.
Cậu ta vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong thì lập tức đi qua đó: “Anh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi? Tại sao Vân Ngọc Hân lại ở trong đó? Vân Giai Kỳ đâu?”
Bạc Tuấn Phong lại không trả lời thẳng vào câu hỏi của cậu ta: “Ông nội vừa mới chuyển phòng bệnh rồi”
Phòng bệnh xảy ra chuyện, cảnh sát đã coi nó như hiện trường hung án, chăng dây cảnh báo, bây giờ pháp y và cảnh sát hình sự đều đang quan sát điều tra hiện trường.
Bây giờ Bạc Tuấn Phong không dám dứt ra.
Anh còn phải trấn an người nhà họ Bạc và người nhà họ Vân.
Việc này chưa giải quyết ổn thỏa mà việc khác lại ập tới.
Nếu như chuyện đó ầm ï lên tới mức tình trạng không thể cứu vãn được nữa, màu trắng thực sự có thể bị nói thành màu đen.
Anh không biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh chỉ thấy hối hận tại sao lúc đó anh không ở trong phòng bệnh.
Anh chỉ tin rằng, người phụ nữ của anh là người vô tội!
Bạc Tiêu Dương đi tới trước cửa phòng bệnh.
Cả tầng có rất nhiều cảnh sát đang túc trực..
Danh Sách Chương: