Lẽ nào cậu ấy thật sự thông minh hơn mình sao?
Cung Bắc cảm thấy hơi không phục trong lòng, vì vậy lúc Vân Giai Kỳ định thả diều giúp cậu ấy, túi sữa nhỏ ngăn lại nói: “Để con tự làm!”
“Con có biết thả đâu”
“Vũ Minh cũng không biết nhưng cậu ấy tự thả được rồi!
Con cũng có thể!”
Mặc dù Cung Bắc mới sáu tuổi nhưng có lòng hiếu thắng rất mạnh mẽ.
Vừa nhìn thấy Vũ Minh tự mình thả diều bay lên, cậu bé bỗng chốc lấy lại ý chí chiến đấu.
Cậu bé không thể thua kém Vũ Minh!
Cùng lúc đó, Bạc Tuấn Phong cũng cầm theo một con diều đi tới.
Con diều anh cầm trong tay là một con diều của George.
Vì dáng người cao nên khi anh giơ con diều của mình lên để nó theo chiều gió thổi bay đi nhìn trông giống như đang ném máy bay giấy vậy.
Anh lập tức nới lỏng cuộn dây rồi lùi lại mấy bước, vừa thả vừa liên tục giật giật dây, con diều liền càng ngày càng bay cao.
Anh chưa từng thả diều nhưng thời đi học anh cũng là một học sinh giỏi.
Những thứ như thế này chẳng qua chỉ là lợi dụng lực học của “gió”.
Người học giỏi vật lý sẽ tự nhiên thành thạo chuyện thả diều dành cho trẻ con này, cùng với việc tận dụng lợi thế chiều cao nên con diều đã bay vút lên trong chốc lát.
Bạc Tuấn Phong thả diều muộn hơn Vũ Minh mấy phút nhưng thoắt cái đã bay lên cao.
Con diều ở trong tay anh giống như đã được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.
Anh biết tận dụng triệt để lực học của “gió” ra sao.
Nếu diều có chiều hướng yếu, anh cuộn dây chặt lại rồi giật nhẹ một cái, còn nếu như gió to làm dây bị căng lên thì anh lại nới lỏng cuộn dây ra, con diều sẽ ngay tức khắc bay vút lên trời.
Cung Bắc nhìn thấy thế lại càng ngưỡng mộ.
Tại sao diều của bọn họ thả một cái liền bay lên luôn?
Lế nào vì bọn họ là cha con nên đều có thiên phú trong việc thả diều, vì vậy…?
Vũ Minh đứng nhìn bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi.
Cha thật giỏi!
Cậu bé lại nhìn sang con diều trong tay mình, cũng lập tức bùng cháy lên ý chí chiến đấu.
Vân Giai Kỳ thấy vậy im lặng không nói gì.
Ba người này đúng là cùng một kiểu tính cách, ai cũng không chịu nhận thua.
Bạc Tuấn Phong cũng vậy.
Người đã lớn như thế rồi mà tính tình vẫn còn như trẻ con vậy, cũng chạy tới thả diều, nhìn hai đứa trẻ kích thích, đây vốn dĩ chẳng qua chỉ là một hoạt động thong dong nhàn nhã, thế mà trong lúc nhất thời, bầu không khí lại hồi hộp căng thẳng giống như những trận đấu vậy.
Cung Bắc cũng vội vã cầm con diều lên, chạy tới một chỗ trống khác và bắt đầu thả diều.
Cậu bé cũng học cái dáng vẻ của Bạc Tuấn Phong đem con diều ném ra xa, kết quả là con diều trong tay giống như chiếc trụy cơ kêu một tiếng “lách cách” rồi trực tiếp rơi xuống cỏ.
Khuôn mặt của Cung Bắc ngay lập tức liền đen lại.
Cậu bé nhìn con diều đang càng bay càng cao của Bạc Tuấn Phong và Bạc Vũ Minh ở bên cạnh, tâm trạng vừa ngưỡng nộ lại vừa hờn dỗi, thế rồi cậu bé lại cầm con diều lên, kết quả hai lần thả diều mà diều vẫn rơi xuống đất.
Vân Giai Kỳ cố nhịn sự kích động mà ôm bụng cười lớn trước hành động đó, cô nói với Cung Bắc: “Cung Bắc à, con phải ném con diều vào trong gió, không phải ném xuống đất đâu!”.
Danh Sách Chương: